"Tôi sắp khỏi hẳn rồi."

Ngày hôm đó, Vu Mông Mông về đến nhà là tháo băng luôn. Cô cảm thấy cánh tay đã khỏi, dù sao lúc đánh quỷ chủ yếu chỉ dùng tay trái.

Nhậm Thành chẳng để ý tới cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.

"Anh Thành nói đúng, tay cô chưa khỏi hẳn, không cần dùng sức thì đừng dùng sức."

Sư Chi Phó vẫn lo cô mệt nhọc quá độ, không cẩn thận lại đau tay. Hắn thực sự đau đầu vì cái tính cậy mạnh của cô, nói thế nào cũng không nghe.

"Không sao không sao...."

Vu Mông Mông không để bụng chuyện này. Cô biết bọn hắn quan tâm cô, nhưng không đánh không được. Nếu lại gặp ác quỷ như thế lần nữa, cho dù có phải đánh đến trật khớp cô cũng tình nguyện. Cô muốn diệt trừ bọn chúng.

Lý Lập và nhóm cảnh sát đi theo phía sau: "............"

Có thể tôn trọng bọn họ một chút được hay không? Định không coi ai ra gì, mặc sức tán gái đấy hả?

Lý Lập liếc nhìn Sư Chi Phó, rồi nhìn sang Nhậm Thành. Rất có vấn đề, xem ra Tiểu Thành nhà anh đã có tình địch.

Đi thêm khoảng 7, 8 phút nữa, từng dãy nhà ở san sát hiện lên, đứng nhìn từ xa làm người ta có cảm giác ngột ngạt.

"Quanh đây đất rộng như vậy, vì sao lại xây nhà gần sát vị trí kia thế nhỉ?"

Vu Mông Mông nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng thông. Lẽ nào vị trí đó phong thuỷ tốt? Nhưng nếu phong thuỷ thật sự tốt, tại sao thôn này lại bị bỏ hoang?

Càng đến gần khu nhà dân, Vu Mông Mông càng thấy kỳ quái. Bộ thôn này không có người chết hả? Đi lâu như vậy rồi, thậm chí một con ma cô cũng chưa gặp. Có ma quỷ còn dễ, có thể hỏi chút tình hình gì đó, đáng tiếc không thấy.

Cô đau đầu tiếp tục đi sâu vào bên trong. Nơi nhà dân tụ lại chính là trung tâm của toàn bộ hoang thôn. Ngoài chỗ này, quanh thôn gần như chẳng có nhà cửa gì cả, trừ ngôi nhà ngói hai gian ở đầu thôn bọn cô vừa đi qua.

Mới bước một bước vào khu vực trung tâm, luồng âm khí lạnh lẽo ẩm ướt càng thêm nồng đậm. Sương mù chung quanh cũng dày hơn hẳn so với bên ngoài, gần như chỉ có thể nhìn rõ trong khoảng mấy trăm mét.

"Nơi này sương mù rất dày, mọi người cẩn thận."

Vu Mông Mông nhíu mày nhắc nhở nhóm cảnh sát phía sau. Chắc chắn Vu Triết ở chỗ này, trong một ngôi nhà nào đó.

"Chia thành 2 nhóm, 14 người một nhóm. Nhớ lấy, tôi không cho phép bất kỳ ai rời khỏi đội ngũ, mặc kệ có tìm được người hay không, sau 20 phút phải tập hợp tại đây. Có chuyện gì thì liên hệ bằng bộ đàm."

Hoàn cảnh nơi này làm Lý Lập phải suy nghĩ. Sương mù dày như vậy, anh không tin không có thứ tà ma gì.

"Rõ!"

28 cảnh sát phân thành hai nhóm, chia sang hai bên lục soát.

Vu Mông Mông đi thẳng về phía trước. Những ngôi nhà này vây quanh một hồ nước, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now