"Được!"

Vu Mông Mông ngồi đấm bóp bùm bụp.......

"Nhậm tổng, hôm nay ngài có thể gặp nguy hóa an, thật sự quá may mắn. Nếu đổi thành người khác không chừng xong đời rồi, gặp được tôi đúng là tốt số....."

Vu Mông Mông cố ý giơ ngón út, còn động động đầu ngón tay, cười rất nịnh nọt.

"Ngài thấy đấy, tôi giúp ngài tai qua nạn khỏi, hôm nay lại cứu ngài một mạng, ngài xem có thể trả tôi chút ít thù lao không?"

Nhậm Thành trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó không nhúc nhích nữa. Vu Mông Mông ngàn tưởng vạn tưởng cũng chẳng ngờ hắn sẽ phản ứng như vậy.

Hắn không biết nhớ ơn báo đáp gì cả, dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng cơ mà, sao hắn có thể làm thế.......

"Anh.........."

Vu Mông Mông tức đến xì khói, nổi giận đùng đùng!!

Qua một hồi lâu, Nhậm Thành mới bằng lòng mở miệng vàng lời ngọc.

"Tôi trả cô 500 vạn thù lao. Nếu buổi tối cô ngủ ở phòng tôi trong vòng nửa tháng, cho cô 5000 vạn."

Vu Mông Mông bị dãy số không phía sau dọa cho ngây người. Trời đất thiên địa hột vịt lộn ơi, hắn vừa mở miệng là cho cô những 5000 vạn kìa! Cô nuốt nuốt nước miếng.

"5, 5000 vạn? Thật hay giả thế?"

Vu Mông Mông ôm chặt trái tim nhỏ của mình. Chuyện này cô không đỡ nổi, quá kích thích......

"Thật."

Nhậm Thành tựa hồ chẳng thèm để ý, lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi. Vu Mông Mông ngồi trên sô pha nhìn chằm chằm hắn, lựa chọn đem chuyện tối hôm qua vứt ra sau đầu. Hiện tại hai người bọn hắn đã tiến triển tới mức tắm chung, chẳng lẽ hắn còn muốn giở thủ đoạn với cô?

Chắc Nhậm Thành nghĩ rằng đặt Vu Mông Mông dưới mí mắt sẽ tốt hơn để cô tự do bên người Sư Chi Phó. Lỡ như cô nổi thú tính..... đè Sư Chi Phó, vậy Nhậm Thành sẽ hối hận phát khóc.

"5000 vạn Nhậm tổng chuyển khoản hay viết chi phiếu?"

Vu Mông Mông cười hì hì sà tới, tiếp tục đấm bóp cho hắn bằng một tay, bộ dạng hết sức tiểu nhân tham tiền.

Lốc xoáy trong đáy mắt Nhậm Thành tựa hồ muốn cuốn lấy thân ảnh Vu Mông Mông.....

"Anh Thành, nước tắm được rồi."

Sư Chi Phó đã xả xong nước, lên tiếng nhắc nhở.

Vu Mông Mông khoa trương đỡ Nhậm Thành dậy. Dù bộ dạng như nha hoàn đỡ chủ, nhưng khuôn mặt nhỏ nịnh bợ lấy lòng kia thật sự có vài phần giống tác phong của thái giám hơn.

"Chậm một chút, chậm một chút......"

Sư Chi Phó giật mình trước thao tác của cô.

"Mông Mông, cô đây là........?"

Vu Mông Mông cười với Sư Chi Phó.

"Anh Phó đã vất vả chuẩn bị nước, để tôi dìu Nhậm tổng vào phòng tắm cho. Sau khi Nhậm tổng vào rồi, chuyện còn lại sẽ giao cho anh."

Sư Chi Phó không biết điều gì khiến Vu Mông Mông trở mặt nhanh như vậy, bất đắc dĩ tiến lên định làm thay, rốt cuộc lại bị cô tránh thoát.......

"Chút việc này không phiền toái anh Phó, tôi làm được..."

Sư Chi Phó vẫn muốn kiên trì.

"Đừng quên tay cô còn chưa khỏi hẳn. Nghỉ ngơi ăn trái cây đi, đánh quỷ lao lực lắm."

Ánh mắt Vu Mông Mông sáng lên, vực dậy tinh thần.

"Vậy làm phiền anh, tôi đi ăn trước."

Sư Chi Phó hết cách với cô, đỡ lấy cánh tay Nhậm Thành. Sắc mặt Nhậm Thành trở nên khó coi, ngữ khí đông cứng, hắn cự tuyệt.

"Không cần, tôi có thể tự túc."

Nói xong nhân lúc hai người không chú ý đóng cửa phòng tắm.

Vu Mông Mông dẩu cái miệng nhỏ, xoa cánh tay.

"Tính tình Nhậm tổng cứ luôn... cố chấp, thẹn thùng... như vậy....."

Không đợi Sư Chi Phó phản ứng, cô chạy ra phòng khách tìm trái cây.

Cầm một quả dâu tây siêu to, Vu Mông Mông cắn một miếng lớn, hương vị thơm ngon ngập tràn trong miệng.

"Oa, dâu tây này ngọt ghê, anh Phó, mau tới ăn."

Sư Chi Phó ngồi xuống vị trí bên cạnh Vu Mông Mông, khoảng cách hai người cực kỳ gần. Vu Mông Mông vẫn chưa phát giác, một lòng chỉ nghĩ tới ăn.......

Sư Chi Phó ngắm đôi môi hồng hồng mềm mọng lúc đóng lúc mở, thoạt nhìn rất mê người.

"Mông Mông......"

Hắn nỉ non gọi nhỏ tên cô.

"Sao thế?"

Vu Mông Mông vừa bỏ thêm một quả dâu vào miệng, ngốc ngốc nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ăn ngon không?"

Đôi mắt Sư Chi Phó tựa hồ nhiễm sương mù, ghé sát Vu Mông Mông càng ngày càng gần.

Vu Mông Mông ngậm dâu tây gật đầu. Trước mắt bỗng tối sầm, cô phát hiện môi mình bị người ngậm lấy, dâu tây trong miệng cũng bị đối phương cắn mất một nửa.

"Ưm ưm ưm ưm ư....."

Vu Mông Mông cực lực phản kháng nhưng thân thể hoàn toàn bị khống chế, không có biện pháp dùng sức.

Sau khi từng chút một ăn hết dâu tây trong miệng cô, Sư Chi Phó lại tiếp tục tận hưởng hương vị thơm ngọt. TV đã sớm bị Sư Chi Phó tắt đi, phòng khách chỉ còn lại âm thanh hôn môi của hai người.

Vu Mông Mông không dám tạo tiếng động sợ Nhậm Thành sẽ đi ra, đành hé miệng tùy ý Sư Chi Phó xâm nhập. Sư Chi Phó đẩy Vu Mông Mông ngã xuống sô pha rồi cúi người ôm chặt cô hôn tiếp.

Cô khó có thể kháng cự nụ hôn này, cả người mềm nhũn ở trong lồng ngực hắn. Dường như Sư Chi Phó cảm thấy chưa đủ, chủ động di chuyển bàn tay.............

Vu Mông Mông rùng mình một trận, vô lực chống lại. Cô thật sự mất hết sức lực. Động tác của Sư Chi Phó càng ngày càng nhẹ nhàng, ý thức Vu Mông Mông dần biến thành hồ nhão, chẳng còn biết gì nữa.......

"Ưm ~"

Dưới thế tiến công đầy ôn nhu của hắn, Vu Mông Mông mơ hồ đáp lại. Sư Chi Phó chợt ngưng một chút, sau đó môi hôn càng thêm mạnh mẽ, quan trọng là rất thoải mái......

Hai người ở trên sô pha ôm hôn kịch liệt một hồi lâu. Vu Mông Mông không dám phát ra một tiếng, lại không cách nào chống cự, chỉ có thể trầm luân cùng Sư Chi Phó...........

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Kde žijí příběhy. Začni objevovat