Hôm sau, Vu Mông Mông vừa tỉnh dậy liền kêu lên.

"A!!!!"

Tay cô..........

Sư Chi Phó còn đang mơ ngủ, nghe thấy tiếng hét lập tức bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?"

Vu Mông Mông đầu tóc hỗn độn, khóc thút thít nói.

"Tay của tôi không cử động được..... Hu hu hu hu hu......"

Vu Mông Mông ngủ không yên ổn, tư thế vặn vẹo, đè lên tay phải cả một buổi tối. Lúc mới tỉnh phát hiện tay không động đậy, cô còn tưởng là tê tay. Kết quả đã qua nửa giờ vẫn không thể cử động, cô tức khắc sợ tới mức khóc lớn. Từ giờ cô đã không còn tay nữa rồi........

Sư Chi Phó sắc mặt ngưng trọng cực lực an ủi.

"Đừng vội, chúng ta đi bệnh viện xem thử."

Vu Mông Mông lau sạch nước mắt gật đầu. Sư Chi Phó ôm cô bế ra khỏi phòng.

"Anh Phó, anh mau bỏ tôi xuống, tay tôi phế nhưng chân còn tốt mà......."

Vu Mông Mông thẹn thùng nhẹ giọng nhắc nhở. Chủ yếu cô sợ Nhậm Thành nhìn thấy sẽ lên cơn trả đũa cô.

Bởi vì Vu Mông Mông kiên trì đòi xuống, Sư Chi Phó không thể bức bách đành phải thả cô ở sô pha.

"Còn chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói."

Vu Mông Mông lại lần nữa gật đầu.

Nhậm Thành nghe thấy động tĩnh liền mặc thêm áo khoác rồi ra ngoài phòng khách.

"Làm sao vậy?"

Nhậm Thành nhíu mày nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Tay tôi không thể cử động......."

Vu Mông Mông đã bình ổn cảm xúc, không còn khóc lóc nữa.

"Không cử động? Vì sao lại không thể cử động?!"

Tối qua trước khi đi ngủ vẫn còn tốt đẹp cơ mà? Nhậm Thành đem tầm mắt chuyển sang người Sư Chi Phó.

"Chắc do tư thế ngủ không đúng, nguyên nhân cụ thể là gì cần phải đi bệnh viện một chuyến." Sư Chi Phó đẩy đẩy gọng kính.

Động tác này bỗng làm Vu Mông Mông nhớ đến bộ phim hoạt hình về một thám tử lừng danh mang sứ mạng thần chết, Conan. Vu Mông Mông lắc lắc đầu, giờ là lúc nào cô còn tưởng tượng lung tung........

Đi bệnh viện ư? Bệnh viện là nơi nào? Đối với Vu Mông Mông mà nói, nơi đó so với địa ngục còn đáng sợ hơn, nói không chừng còn có lệ quỷ lui tới.....

"Có thể mời bác sĩ tới nhà khám được không?"

Vu Mông Mông xem trên TV, những kẻ có tiền đều sẽ gọi bác sĩ tới tận nhà khám bệnh.

"Mông Mông ngoan, muốn kiểm tra kỹ thì cần chụp CT, chụp X-quang. Nếu cảm thấy sợ cô cứ bịt kín mắt lại, như vậy sẽ chẳng thấy gì nữa."

Sư Chi Phó còn cẩn thận chu đáo hơn cả phụ nữ, không hổ là "vợ" nhà người ta.....

Nhưng nếu phải bước chân ra cửa, vậy việc thay quần áo xử lý như thế nào? Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cô cần nhờ vả Sư Chi Phó.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now