CHƯƠNG 4 .

162 4 0
                                    

Vừa đặt ly rượu xuống, Tiểu Yêu cảm thấy một cơn chóng mặt ập đến, sau đó cảm giác được những giác quan của mình như nước hồ đầy đặn đã tràn qua, lấp đầy tâm trí của nàng, ý niệm đang tràn đầy như một dòng sông dồn dập.

Tiểu Yêu nhìn thấy Tương Liễu vội vàng vòng qua cái bàn thấp, nắm lấy cánh tay nàng, ổn định thân hình đung đưa của nàng, khuôn mặt Tương Liễu tràn đầy sự tức giận.

"Cô điên rồi...!"

Tương Liễu chưa kịp nói xong, chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập không đều, lúc nhanh lúc chậm, như bị ai đó điều khiển. Y dùng ý chí còn sót lại để hỏi Tiểu Yêu: "cô đã uống gì vậy...?"

Nhờ vào mối liên kết của cổ trùng, Tiểu Yêu sử dụng linh lực mỏng manh để giải phóng ý niệm của mình xâm nhập vào ý niệm của Tương Liễu, ý niệm của y đậm đặc và vô tận, nếu không có nhờ vào tác dụng của Đồ Mi Ngọc Lộ và mối liên kết cổ trùng của họ, nàng sẽ không thể dùng ý niệm xâm nhập vào.

Tương Liễu cảm nhận được ý niệm của Tiểu Yêu đang len lỏi khám phá ý niệm của y, y cố gắng dùng linh lực để ngăn chặn, nhưng công dụng của Đồ Mi Ngọc Lộ đã đạt đến đỉnh điểm và cổ trùng lại được Tiểu Yêu nuôi dưỡng, Tương Liễu không thể làm gì được.

Tuy nhiên, điều làm Tiểu Yêu ngạc nhiên là ý niệm của Tương Liễu bị bao quanh bởi một rào cản mà y tạo ra bằng ý chí của chính mình, Tiểu Yêu không thể tiếp cận.

Thời gian chỉ còn lại một nén nhang, Tiểu Yêu quyết định cố gắng hết sức, nàng kích hoạt toàn bộ ý niệm trong cơ thể vào một lần duy nhất, cuối cùng nàng cũng phá vỡ rào cản, ý niệm của Tương Liễu thoát khỏi sự khống của y, lan ra như một dòng nước lũ.

Tuy nhiên, Tương Liễu vẫn không phụ danh tiếng của một đại yêu quái, dù ý niệm của y đang trước mắt nàng, nàng vẫn không thể đọc được.

Tiểu Yêu bỗng cảm thấy mệt mỏi, nàng chỉ có thể thu tất ý niệm của mình trở về.

Nàng vẫn không biết được gì, cũng giống như trước đây.

Tiểu Yêu thu hồi suy nghĩ, nhưng nhìn thấy đôi yêu đồng đỏ bừng của Tương Liễu.

Nàng hoảng sợ, đứng dậy lắc lư Tương Liễu: "Tương Liễu, có nghe thấy lời ta nói không, Tương Liễu..."

Nghe thấy giọng nói của nàng, Tương Liễu như thể tỉnh lại, hai tay chặt chẽ nắm lấy cánh tay của Tiểu Yêu, khiến nàng lùi liên tiếp mấy bước, nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể dựa vào tường.

"Ngài..." nàng mới mở miệng, bàn tay với các móng tay sắt nhọn của Tương Liễu đã nắm lấy cổ nàng, ép đầu nàng nghiêng về một bên, để lộ ra phần cổ trắng mịn màng.

Tiểu Yêu với tay đẩy vai Tương Liễu, không cho y tiếp cận mình.

Nhưng một hương thơm ngọt ngào đi kèm với sự tiếp xúc của Tương Liễu.

"Tương Liễu, tỉnh dậy đi..." nàng gọi.

"Tại sao cổ không được?" Tương Liễu đang mơ hồ, giọng nói của y mang theo sự chất vấn và khó hiểu, "Liệu cô có muốn quên lời thề mà cô đã nói ra không?"

ĐỪNG NHUỘM MÀU TƯƠNG TƯ  (Đã Hoàn)Where stories live. Discover now