Nhậm Thành mới vừa hít thở hai cái, Vu Mông Mông đã thò lại gần. Nhậm Thành vội vàng lùi hai bước, Vu Mông Mông liền tiến lên, đôi mắt giống như con gà chọi nhìn chằm chằm... dưới mũi hắn.....

"Sao vậy? Còn máu mũi à?"

Nhậm Thành tránh né Vu Mông Mông, cách cô một khoảng khá xa mới dừng lại. Lúc Vu Mông Mông nhận ra thì Nhậm Thành đã vọt đến tận góc phòng.

"Ấy, đừng chạy xa thế, anh bị dính gỉ mũi, tôi đang định... đưa giấy cho anh." Cô không dám nói ra từ lau hộ, sợ hắn giở thói sạch sẽ.

Đáng tiếc Vu Mông Mông đã xem nhẹ khả năng phản xạ âm thanh ở phòng tập, hai từ "gỉ mũi" kia vang vọng khắp nơi. Toàn bộ phòng tập đều nghe được, sôi nổi hướng mắt về phía Vu Mông Mông.

Nhậm Thành: ".........."

Hắn nhất định phải giết cô ta!!!

Vu Mông Mông không biết phòng tập này có thể phản âm, rõ ràng cô không có lớn tiếng. Xong đời rồi! Nhậm Thành là người cực kỳ sĩ diện, lại có thói ở sạch. Hắn nhất định sẽ rất tức giận.

Cô lúng túng khép nép tới gần Nhậm Thành. Cả người hắn tỏa ra khí lạnh, mặt đen sì không khác gì Bao công.

"Ha ha, Nhậm tổng, tôi..... lau... lau .... a không phải...... ý tôi là anh lau đi." Cô nhét khăn giấy vào tay Nhậm Thành.

Chân tay cô co rút chỉ muốn chạy lấy người, nhưng còn chưa kịp nhấc chân đã bị Nhậm Thành túm cổ.

"Nhậm tổng còn việc gì sai bảo ạ?" Vu Mông Mông cố nặn gương mặt tươi cười.

"Cô lau cho sạch!" Nét mặt Nhậm Thành vô cảm, cắn răng nói.

Tưởng gì, đời trước Vu Mông Mông là một con sen chuyên nghiệp, mấy chuyện lau chùi thế này nhỏ như con thỏ. Cô cầm khăn giấy lau lau, động tác dứt khoát, còn cẩn thận quan sát lỗ mũi hắn còn gì hay không, xong xuôi ném giấy vào thùng rác.

Mặt Nhậm Thành đã đen như đít nồi. Vu Mông Mông thấy hắn vẫn sát khí đùng đùng, vô tư vỗ về.

"Ổn rồi ổn rồi, không ai để ý đâu. Tôi nói anh nghe, ai mà chả có gỉ mũi. Chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, anh không phải sợ, càng không phải ngượng......."

Cô nói năng tùy tiện đến mức Nhậm Thành tức muốn ngất. A... Hình tượng của hắn!!!!!

Vu Mông Mông an ủi vài câu liền rời lực chú ý khỏi Nhậm Thành.

"Mau xem mau xem, bắt đầu buổi tập rồi."

Cô hưng phấn kéo tay Nhậm Thành  ôm vào ngực, Nhậm Thành mặc dù đang giận cũng không nhịn được mềm lòng..........

Vu Mông Mông không chú ý lắm, chỉ mải mê lôi kéo tay hắn, ý đồ trấn an một chút.

"Nhìn anh Phó đẹp trai chưa kìa, wow......" Mắt cô lấp lánh hướng về trung tâm sân khấu.

Sư Chi Phó ôm ghi-ta vừa đàn vừa hát, nghe hay đến mức lỗ tai muốn mang bầu.

Lần đầu tiên Vu Mông Mông nghe Sư Chi Phó hát. Thật không ngờ âm nhạc có ma lực lớn như vậy. Ngày thường cô chướng mắt Sư Chi Phó, lúc này lại thấy hắn vô cùng thu hút.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now