Chương 37: Dơ bẩn

42 3 0
                                    

Dưới sự dẫn dắt của khỉ ốm, thực mau bọn họ đã đến hang ổ của nhóm người này. Là một tòa nhà đơn độc tọa lạc tại chỗ sâu trong thị trấn nhỏ, nhưng là trình độ xa hoa có thể so với biệt thự.

Chỉ cần xem cửa lớn cùng tường trắng vờn quanh một vòng bao vây cả tòa nhà, liền biết hộ gia đình này có bao nhiêu phú quý.

Sau khi giải quyết hai người trông cửa, An Tĩnh mang theo mọi người đi vào. Từ cửa chính đi vào là sân vườn mang theo phong cách vùng sông nước Giang Nam, toàn bộ hai ba tầng lầu phòng ốc đều là đồng dạng phong cách này. Tòa nhà như vậy, cũng không phải là này đó lưu manh trước mạt thế có thể có được.

Sau khi hỏi khỉ ốm, bọn họ cũng phát hiện đúng là như vậy. Nguyên lai là cái tên mắt tam giác âm trầm kia cầm đầu, ở ngày thứ ba mạt thế liền cạy ra cửa của hộ gia đình này, sau đó chiếm làm của riêng.

Thủ đoạn chiếm cứ cũng không sáng rọi, sau đó đã xảy ra chuyện gì Lâm Mộng Dĩnh cũng không muốn nghe. Nàng chỉ biết tụi súc sinh này nguyên bản đã mơ ước thật lâu nhà của người ta, chỉ là sống trong xã hội pháp trị khiến cho bọn họ không thể làm được cái gì, chỉ có thể ở trong đầu nghĩ, trên miệng ba hoa chích chòe vài câu.

Nhưng trong nháy mắt mạt thế buông xuống, khi bọn họ đã trôi qua khủng hoảng lúc đầu, liền duỗi ngón tay về phía gia đình giàu có mà bọn họ vẫn luôn thèm nhỏ dãi từ lâu.

Cái đồ mạt thế phá hoại này......

Không một khắc nào Lâm Mộng Dĩnh không nghĩ, nếu không có mạt thế nên có bao nhiêu tốt đẹp.

An Tĩnh dùng kính bảo vệ mắt sau khi xem xong toàn bộ sân vườn, bắt đầu tiến hành bố trí nhiệm vụ cho những người khác, này cũng làm suy nghĩ của Lâm Mộng Dĩnh bị kéo lại.

Khỉ ốm lúc này cũng nhích lại, trên mặt mang theo lấy lòng nói: "Đại ca, ta, ta đã dẫn các ngươi lại đây, bây giờ có thể thả ta đi chưa?"

An Tĩnh quay đầu lại nhìn hắn, khiến hắn run rẩy, dùng sức xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, lúc nói chuyện nước miếng phân bố thực mau, nhịn không được nuốt xuống mới có thể tiếp tục nói, dẫn tới lời nói của hắn có chút hàm hồ, nhưng để người khác nghe hiểu cũng không có vấn đề gì.

Khỉ ốm không nhìn thấy ánh mắt của An Tĩnh phía sau lớp mắt kính, chỉ có thể thông qua đường cong cơ bắp của gương mặt mà phán đoán hiện tại tâm tình của hắn là gì, môi phập phồng không mang theo một chút độ cung, làm trong lòng khỉ ốm run sợ.

Nhưng một lát sau khóe miệng An Tĩnh lộ ra chút độ cung, làm khỉ ốm hơi hơi yên tâm một chút. Đúng lúc này, An Tĩnh đưa cho khỉ ốm một món quà: Là một viên kẹo đồng.

Ngay thời điểm khỉ ốm ngã xuống mặt đất, trên mặt hắn còn mang theo biểu cảm không thể tin tưởng.

Mặt khác những người cùng An Tĩnh tới đây đều có chút kinh ngạc, An Tĩnh cũng không có giải thích, chỉ nói một câu như thế này: "Ở mạt thế, ngoài chính mình, đừng tin tưởng bất luận kẻ nào. "

Sẽ thả hắn đi? Sẽ tha mạng cho hắn? 

Làm ơn, những lời này sao có thể tin là thật, hắn vốn dĩ đáng chết. Trước nói một chút, cục diện của bọn họ đã là không chết không ngừng, tiểu nhân như vậy, ngày sau lại gia nhập tổ chức nào đó nhất định cũng sẽ xấp xỉ bộ dạng hiện tại. Đến lúc đó hắn gặp lại bọn họ, nói không chừng sẽ chính diện cho bọn họ một đao.

[Nữ biến nam] Trở Về Mạt Thế - Phong Thính Lan Where stories live. Discover now