_Hôm trước em có nhắc đến Mặc Ngôn tiền bối, có đúng là ông ấy cứu mạng em không?-qua cái điện thoại mà cậu gật đầu nhiệt tình, vừa gật vừa nói.

_Dạ, đúng rồi anh.

_Vậy em có thể dẫn anh đến gặp ông ta được không?

_Dạ.. em có hứa với anh Mạn Dương sẽ không đến nơi đó nữa. Vậy nên chắc em...-cậu chưa kịp nói hết câu Minh Triết biết cậu định từ chối nên liền nói.

_Quân Hàn sắp chết rồi, chỉ có ông ta là hi vọng cuối cùng .Em có thể giúp anh được không?-cậu nghe xong có chút lưỡng lự nhưng cái tình thế này cậu không tài nào từ chối được.

_Dạ...

_Cám ơn em, vậy giờ anh qua chở em liền.

Tiểu Vũ cầm điện thoại lên nhưng không tài nào dám nhắn tin cho Mạn Dương, nhưng cậu cũng không thể đi mà không nói không rằng được nên viết vài dòng để trên bàn làm việc của anh. 20 phút sau Minh Triết đến cậu liền leo lên xe .

Tít..tít-báo hiệu định vị 

Mạn Dương đang họp nên cũng không để ý đến điện thoại cho lắm đến khi họp xong anh thấy thông báo nhảy vào xem liền cau mày, nhăn mặt. Anh gọi cho Tiểu Vũ nhưng cậu không nghe nói cách khác là cậu không dám nghe. Anh nhìn đoạn đường mà cậu di chuyển cũng biết là cậu muốn đến đâu, nên liền tức tốc mà chạy xuống lấy xe. Bao nhiêu con mắt trong công ty đều nhìn về phía anh, bình thường chủ tịch của họ đi đứng điềm đạm sao hôm nay lại như ma đuổi vậy.\

Ring..ring- Minh Triết quay qua nhìn cậu hỏi.

_Em không nhấc máy ha?

_Dạ, kệ anh ấy đi anh. Không sao đâu.

_Anh xin lỗi, vì anh mà đã làm cho em khó xử rồi.

_Em chỉ muốn giúp Quân Hàn thôi nên anh đừng cảm thấy áy náy.-Minh Triết gật đầu rồi  tiếp tục lái.

Đến chân núi, cậu dẫn anh theo lối đường mòn mà lúc trước cậu có làm dấu đi được thêm một đoạn thì sương mù phủ xuống cậu nhìn anh nói.

_Anh Minh Triết cẩn thận, sương mù quá em không thấy đường.

_Umh, vậy mình nghỉ ngơi một chút đi.-vừa nói dứt câu thì cậu đã bị trượt chân.

Aaaa

_Tiểu Vũ...Tiểu Vũ. -Minh Triết lo lắng gọi nhưng không thấy cậu đáp lại.

Mạn Dương đi hơn nửa đoạn đường lại tiếp tục gọi cho cậu nhưng lần này không còn là những hồi chuông vang dài mà là giọng cô tổng đài thân thuộc vang lên. Cả định vị của cậu cũng không thấy nữa.

"Tiểu Vũ em muốn anh phát điên lên thì em mới vừa lòng phải không?"

Đến chân núi, anh liền thấy xe của Minh Triết. Anh vội đi lên nhưng trời cũng đã bắt đầu sập tối, anh vừa đi vừa gọi.

_Tiểu Vũ...Tiểu Vũ...Tiểu Vũ.

_Mạn Dương...-Minh Triết soi đèn pin thấy cậu liền gọi.

_Tiểu Vũ đâu???-không thấy nhóc con đi bên cạnh, Mạn Dương liền nắm cổ áo của Minh Triết hỏi.

_Lúc chiều sương mù quá cậu ấy không may trượt chân ngã rồi. Tôi tìm từ chiều đến giờ vẫn không thấy.-Mạn Dương tức quá đấm trên mặt Minh Triết một cái.

_Cậu nói cái gì, tại sao cậu không bảo vệ được em ấy chứ?

_Tớ xin lỗi....

Hốc đá...

Tiểu Vũ lúc trượt chân ngã xuống thì va phải đầu nên ngất xỉu, giờ cậu tỉnh lại trời đã tối đen như mực, cậu nghe tiếng ve kêu rợp trời. Cậu thọc tay vào túi quần lấy điện thoại ra nhưng nó đã bị vỡ, tất cả những đồ dùng được đều trong balo của Minh Triết cả rồi. Lúc này cậu vô cùng sợ hãi ngồi co ro dưới gốc cây trong hốc đá nói.

_Mạn Dương, em sợ...mau tới cứu em.

___________End chap___________

_Cuối cùng thì con cũng về được đến nhà. Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Lần này ta nhất quyết sẽ không để con phải đi nữa.

_Cuối cùng ông là ai???



You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Oct 17, 2023 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

(Huấn Văn) TỪ HẬN EM ĐẾN CUỐI CÙNG LẠI YÊU EM NHIỀU HƠN.Where stories live. Discover now