"Ủa...."

Thật sự không có ai, vậy chứng tỏ cô bị ảo giác đúng không?

"Không có ai cả, là tôi bị ảo giác!!"

Vu Mông Mông vui vẻ quay đầu cười với Nhậm Thành.

Mấy người vừa nghe, đồng loạt thở phào một hơi, tuy nhiên vẫn cảm giác có chút không ổn. Nếu là ảo giác, sao Vu Mông Mông nhìn tận mấy lần và đều nói rằng có một đứa bé? Trong lòng mọi người ẩn ẩn nỗi bất an.

Vu Mông Mông mới thả lỏng vài giây, lại cảm thấy phía sau có người kéo áo mình. Nghĩ là Sư Chi Phó, cô quay đầu định mắng hắn.

"Anh bỏ....... cái..... t........"

Vu Mông Mông tức giận nhìn gấu áo, khuôn mặt nháy mắt trắng bệch, đôi mắt trừng lớn, hít thở không thông, phảng phất như tim ngừng đập.....

Đứa bé đang kéo vạt áo Vu Mông Mông, sắc mặt tái nhợt, nụ cười vốn dĩ ngây thơ hồn nhiên bỗng trở nên âm trầm đáng sợ......

"Cái...... áo trắng, quần trắng....."

Vu Mông Mông run rẩy, nghẹn ngào thốt ra mấy chữ.

Nhậm Thành đang muốn từ biệt ba mẹ, đột nhiên nghe một câu như vậy liền dừng bước.

"Mông Mông? Cô không sao chứ?"

Sư Chi Phó thấy cô bị dọa đến thất thần, thật lòng quan tâm.

"Đứa bé, mặc áo trắng quần trắng!"

Vu Mông Mông hoảng sợ, dùng sức túm chặt cánh tay Sư Chi Phó như bắt lấy cái phao cứu mạng.

Mấy người kia nghe được vội nhìn quanh.

"Sao bảo là ảo giác không nhìn thấy nữa cơ mà?"

Sư Chi Phó tựa hồ biết lý do Vu Mông Mông nhìn chăm chăm xuống vị trí bên người, toàn thân hắn chợt lạnh.

Mọi người cũng nhận ra Vu Mông Mông nhìn sang bên không chớp mắt.

"Chẳng lẽ là ở.... bên cạnh cô?"

Mẹ Nhậm chưa từng bị kinh hãi giống hôm nay, tim đập rất nhanh.

"Vâng, nó hỏi, có phải cháu đang tìm nó hay không....."

Vu Mông Mông vừa run bần bật vừa nghẹn ngào nói, chân tay mềm nhũn ngả vào người Sư Chi Phó.

Mọi người vừa nghe liền thay đổi sắc mặt. Giờ thì hay rồi, đã không thể nhìn thấy, thứ đáng sợ kia lại im hơi lặng tiếng tới bên người.....

"A!!! Có maaaaa....."

Bảo mẫu Lý vốn đã rất sợ hãi, hét lên xoay người chạy vào biệt thự. Ba Nhậm mẹ Nhậm cũng nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ còn Nhậm Thành và Sư Chi Phó xanh mặt canh giữ bên người Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông bị dọa khóc rồi.

"Chị ơi, chị đang tìm em à?"

Chị không có tìm em, là em tự tới.........

Vu Mông Mông rưng rưng nước mắt dời tầm nhìn, không muốn nhìn nó nữa.

"Sao chị lại nhìn không khí, không khí đẹp hơn em sao?"

Bé trai trông chỉ khoảng 4, 5 tuổi. Âm thanh trẻ con non nớt vốn dĩ làm người nghe tâm tình vui vẻ, không ngờ có thể đáng sợ đến vậy.

Vu Mông Mông rưng rưng nhìn lên trời, không nhìn thấy, không nghe thấy, không thể đáp lại. Nghe người ta bảo, đáp lại ma sẽ bị ma bắt.

Đứa bé vẫn ở bên cạnh, liên tục chị ơi chị à chị mau nhìn em, khiến đầu Vu Mông Mông muốn nổ tung.

"Ba, ba gọi điện thoại mời đại sư lập tức tới đây đi."

Nhậm Thành nhìn Vu Mông Mông thật sâu, quanh người cô ngoại trừ Sư Chi Phó, không có bóng ai......

Ý thức được vấn đề, Nhậm Thành tiến tới lôi kéo Vu Mông Mông đi vào biệt thự.

Lại lần nữa ngồi ở phòng khách, Vu Mông Mông khuôn mặt trắng bệch, cứng cổ ngẩng đầu, mắt trân trân hướng trần nhà, không dám nhìn đi đâu. Bởi vì cô phát hiện đứa bé này cũng theo vào, đang ríu rít bên tai cô. Bạn nhỏ "ma" ồn ào nói.

"Chị ơi, chị là người đầu tiên nhìn thấy em đấy. Lúc trước có một vị đại sư tới đây, ổng lại chẳng nhìn thấy em. Chị à, chị nói chuyện với em được không? Thật ra tuổi em rất lớn rồi..........."

Nó bô bô nói một tràng, Vu Mông Mông nhìn trần nhà trợn trắng mắt. Đứa nhỏ này lắm mồm quá, từ lúc đến bên cạnh cô, nó lải nhải lẩm bẩm không dứt, nói đến lùng bùng lỗ tai. Tai cô thật đáng thương, đồng ý hay không cũng khổ. Vu Mông Mông không dám mở miệng, cô sợ đứa bé tưởng cô nói chuyện với nó.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now