Ba Nhậm và mẹ Nhậm vừa đi đến vườn hoa trong nhà, liền nghe được lời Vu Mông Mông nói. Rõ ràng vườn hoa không có người, đừng nói là trẻ con.

Dì bảo mẫu lông tơ dựng đứng. Căn bản thật sự không có ai, nhà họ Nhậm ngoại trừ tiểu thư và thiếu gia, chẳng còn người trẻ tuổi nào cả.

Ba mẹ Nhậm Thành đột nhiên xuất hiện làm Vu Mông Mông ngây người.

"Đứa bé.... ở đằng kia, đang chơi bóng đó ạ......"

Ba Nhậm mẹ Nhậm nhìn lại một lần nữa, xác nhận chỗ kia không có người.

"Vu tiểu thư, có phải cô hoa mắt hay không? Trong vườn hoa từ đầu đã không có người....."

Mẹ Nhậm cũng biết đến Vu Mông Mông, sợ cô có "năng lực" đặc biệt giống Thành Thành.

Vu Mông Mông cứng người chôn chân tại chỗ, máy móc nhìn "đứa bé" đang chơi đùa phía xa. Đúng lúc này, dường như đứa bé biết bọn họ đang thảo luận về nó, liền ngừng chơi đùa, nhìn về phía Vu Mông Mông.........

Vu Mông Mông đầu trống rỗng, mặt trắng bệch. Trong một khoảnh khắc, đứa bé kia vẫy tay chào hỏi cô!!!

Cô sợ hãi hít sâu một hơi, ngón tay run rẩy chỉ vị trí đứa bé.

"Mọi.... mọi người không thấy sao? Cậu bé kia còn chào chúng ta......"

Sư Chi Phó và Nhậm Thành liếc nhau, biểu tình thận trọng hơn hẳn. Ba Nhậm mẹ Nhậm vừa nghe, cũng sợ hãi không thôi.

"Phải rồi, Thành Thành, con có thấy đứa bé không?"

Mẹ Nhậm nhăn mày. Nhậm Thành nhìn mẹ, chậm rãi lắc đầu.

"Mẹ, đứa bé Vu Mông Mông nhìn thấy, con không thấy, vườn hoa trống vắng không có người."

Càng đừng nói thấy nó vẫy tay hay không.

"Việc này........"

Mẹ Nhậm nắm chặt lấy tay ba Nhậm, ông vội trấn an bà.

"Con xác định không nhìn thấy?"

Ba Nhậm lên tiếng hỏi Nhậm Thành, nếu thật sự như thế, ông phải mời đại sư tới đây xem thử.

Nhậm Thành gật đầu lần nữa, cúi nhìn cô gái đang gắt gao dựa sát vào hắn.

"Vu Mông Mông, đứa bé mặc quần áo màu gì?"

Vu Mông Mông dán vào người Nhậm Thành. Nếu không phải ba mẹ Nhậm Thành đang ở bên cạnh, cô đã sớm ôm cánh tay hắn không buông. Thật sự quá dọa người, cô không muốn mở mắt.......

"Tôi không dám nhìn!"

Cô nhắm chặt hai mắt, bám lấy Nhậm Thành như một con bạch tuộc. Sư Chi Phó chướng mắt, kéo Vu Mông Mông ôm vào lòng.

"Mông Mông đừng sợ, chúng tôi đều ở đây...."

Đầu óc Vu Mông Mông đều đã loạn cào cào, nào còn hơi sức để ý hành động của Sư Chi Phó, cô thật sự không muốn nghĩ gì hết.......

Khoan đã, nói không chừng là ảo giác thì sao? Không có lý do nào Nhậm Thành không nhìn thấy, cô lại có thể nhìn thấy, khả năng cao chính là ảo giác. Hơi hơi hé mắt, cô lần nữa nhìn về phía vườn hoa.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now