Sư Chi Phó dừng bóc chuối, ngay sau đó cười nói.

"Vậy Mông Mông thích ăn thế nào? To quá không nhét được, to vừa thì sao?"

Nhậm Thành bỏ sách sang một bên, nắm tay húng hắng ho. Vu Mông Mông nghe thấy Nhậm Thành khụ khụ, nghi hoặc nhìn nhìn. Xem ra đêm nay phải hấp một bát tuyết lê đường phèn cho hắn ăn.

"To vừa cũng nuốt không nổi, một là đủ rồi, thật sự tôi không nhét xuống bụng được."

Vu Mông Mông vội vàng xua tay cự tuyệt, hắn coi cô là lợn chắc......

"Cô nhỏ như vậy ư?"

Sư Chi Phó hơi khàn giọng, sự ái muội cùng dục vọng chiếm hữu trong mắt càng thêm nồng đượm.

"Đúng vậy, nhét không nổi....."

Nói xong còn mở miệng nhỏ gặm mấy ngụm chuối, biểu tình ngốc nghếch ngu xuẩn khiến người ta hoài nghi nhân sinh.

Nhậm Thành không nhịn được đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu. Vu Mông Mông thật sự hết thuốc chữa.

Hành động của hắn lại làm Vu Mông Mông nghĩ nhiều. Cô cảm thấy hắn cần phải uống thuốc.

"Nhậm tổng, ngài nên gặp bác sĩ đi thôi."

Nhìn hắn xem, hết ho khan rồi váng đầu, triệu chứng càng ngày càng nghiêm trọng, phải nhanh chóng khám bác sĩ, cần tiêm thì tiêm, cần uống thuốc thì mua thuốc.

Nhậm Thành liếc cô một cái, hoàn toàn từ bỏ ý định cứu vớt cô, chỉ có thể ám chỉ Sư Chi Phó đừng làm mấy trò..... xàm xí.....

"Chi Phó, ăn nhiều chuối vào."

Nhậm Thành đột nhiên nói một câu, không chỉ khiến Vu Mông Mông không khỏi sửng sốt, còn làm Sư Chi Phó tạm ngừng động tác.

"Vâng, Nhậm tổng."

Sư Chi Phó đương nhiên có thể nghe hiểu ẩn ý của Nhậm Thành, Vu Mông Mông thì lập tức dò xét cốt truyện. Gian tình bắt đầu rồi sao? Sắp bắt đầu rồi sao?

Cô kích động đến run tay, đột ngột quá. May mà cô thông minh, không ăn quả chuối kia, bằng không Nhậm Thành sẽ ghen mất. Hai mắt Vu Mông Mông lập lòe nhìn Nhậm Thành một cái, lại ngắm nghía Sư Chi Phó một hồi. Ánh mắt ái muội đến mức này, hai người dĩ nhiên chẳng thể bỏ qua.

"Mông Mông? Ngẩn người làm gì?"

Sư Chi Phó làm lơ lời cảnh cáo của Nhậm Thành, chủ động tiến tới ngồi cạnh Vu Mông Mông.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Vu Mông Mông nháy mắt hoàn hồn, vội vàng thối lui về phía Nhậm Thành.

"Anh Phó, anh làm tôi giật mình."

Ý thức được phản ứng có điểm thái quá, Vu Mông Mông vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ thật sự bị hoảng sợ. Thình lình xuất hiện trước mặt người ta, rất dọa người đấy biết không?

"Xin lỗi, trông cô thất thần, ánh mắt cũng không bình thường, tôi chỉ định quan tâm cô."

Sư Chi Phó chăm chú nhìn Vu Mông Mông.

Còn khuya đây mới tin nhé. Vừa tính kế cô xong, hiện tại liền ra vẻ quan tâm?? Hắn diễn không biết mệt à, hơn nữa, chẳng lẽ nhìn cô ngu đến vậy?

"Cảm ơn anh Phó quan tâm, chính là hai anh càng nhìn càng thấy đẹp, nên tôi nhất thời thất thần."

Vu Mông Mông gãi gãi đầu, bộ dạng thập phần ngây ngô. Có thể không đắc tội liền không đắc tội, bị tính kế còn phải tươi cười lấy lòng, Vu Mông Mông cảm thấy nghẹn khuất.

Hiện tại hai vị nam chủ đã bắt đầu để ý nhau, chuyện Sư Chi Phó tính kế cô cũng chẳng có bằng chứng gì, hết thảy đều là tự suy đoán. Tóm lại cô là giả, gian tình của hai người bọn họ mới là thật.

"Mông Mông mới thật sự xinh đẹp."

"Mèo khen mèo dài đuôi, không đúng không đúng, tôi chỉ thường thường thôi, hai đại nam thần các anh mới thật sự đẹp mắt...."

Vu Mông Mông nịnh nọt không ngừng, Sư Chi Phó bị cô dỗ cho bật cười liên tục.

"Sao cô lại đáng yêu như vậy?"

Hắn vươn tay xoa bóp khuôn mặt Vu Mông Mông.

Vu Mông Mông chụm tay che mặt. Đau muốn chết, đáng yêu thì đáng yêu, ai mượn hắn véo mạnh như vậy. Cô tức giận trừng mắt.

Sư Chi Phó mãn nhãn đầy ý cười. Thực thú vị.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Where stories live. Discover now