"Hôm nay vốn phải về nhà cũ....."

Nhậm Thành vừa nói, tầm mắt vừa chuyển dời đến mặt Vu Mông Mông.

"Thôi thì nghỉ ngơi một ngày, ngày mai về."

Vu Mông Mông liên tục gật đầu tán thưởng. Sư Chi Phó chần chờ một hồi.

"Được, có chuyện gì anh nhớ báo trước cho chúng tôi."

"Ừ."

Nhậm Thành nhàn nhạt đáp lại.

Biết được không cần ra cửa, trong lòng Vu Mông Mông cao hứng miễn bàn, không phải đi thì khỏi đi, đỡ phải......... gặp ma.

Hiện tại cô đã hiểu vì sao Nhậm Thành chán ghét nguyên chủ nhưng vẫn giữ người ở lại. Chẳng ai muốn sống trong thế giới lẫn lộn người với.... ma..... Nghĩ đến thôi thân thể liền phát lạnh.

Bỗng đâu một trận "loảng xoảng", Vu Mông Mông lại bị dọa. Một ngày nào đó cô sẽ bị hù chết mất thôi.

Cô thò người ra ngó, Sư Chi Phó đang đứng cạnh bồn rửa. Bát đĩa vỡ đầy đất, đầu ngón tay hắn máu chảy không ngừng.

"Trời! Anh chảy máu kìa!"

Không thể trách Vu Mông Mông hoảng hốt đến vậy, ca sĩ phải chơi đàn ghi-ta, họ cần soạn nhạc sáng tác bài hát.

"Không sao, một lát là ổn......."

Vu Mông Mông theo bản năng ngậm lấy ngón tay hắn, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Sư Chi Phó trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm người trước mặt.

"Cô......."

Cả người hắn mềm nhũn, xúc cảm mềm mại nơi ngón tay trải rộng toàn thân từ trên xuống dưới, sau đó tập trung tại một chỗ.....

Nhậm Thành vốn định ra phòng khách xem TV, quay đầu liền trông thấy cảnh này, nhíu mày đi tới.

"Không sao chứ?"

Hắn phát hiện chén bát bị dính máu.

"Không sao, vết thương không sâu."

Sư Chi Phó không muốn làm to chuyện. Đáng lẽ hắn nên rút ngón tay khỏi miệng cô gái, nhưng cảm xúc mềm mại tê dại kia đã đánh gãy lý trí của hắn.

Vu Mông Mông ngậm đến khi cảm giác máu không chảy nữa mới nhả ra. Cô lấy hòm thuốc ngoài phòng khách, cẩn thận tiêu độc miệng vết thương rồi quấn băng gạc. OK, hoàn hảo.

"Xong, miệng vết thương chưa khép lại thì anh đừng đụng tới nước."

Vu Mông Mông một bên sắp xếp hòm thuốc, một bên dặn dò.

"Vết thương này không nghiêm trọng, không cần......"

Sư Chi Phó định ám chỉ hắn không để tâm, không cần to chuyện.

"Anh Phó này, phải nhớ kỹ anh chính là ca sĩ, là thần tượng quốc dân. Nếu tay anh có bất trắc gì, fan của anh phải làm sao bây giờ? Nhỡ bị uốn ván thì sao?"

Fan trung thành của hắn mà biết thần tượng vì nấu cơm cho cô khiến tay bị thương, họ sẽ ăn tươi nuốt sống cô ngay. Lúc đó thì hay rồi, khỏi cần Sư Chi Phó hay Nhậm Thành ám toán.

[Edit] Xuyên vào truyện gay phải làm sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ