Chương 6: Chấn Long

386 43 28
                                    

Gió rất mát, nắng rất dịu và cậu ấy ngay đằng sau lưng tôi.

Tôi đã lo lắng rằng mình không thể tìm được nhà của Anh Nguyên nên đã đi sớm hơn thường lệ. Nhưng hóa ra nhà cậu ấy ở ngay mặt đường, rất dễ dàng để nhìn thấy. Lúc tôi dừng xe ở cổng, cậu ấy đã chuẩn bị xong xuôi tất cả và đang ngồi ở phòng khách. Tôi đã định bụng rằng đến sớm thì sẽ đợi đến đúng 6 giờ 30 mới gọi cậu ấy nhưng cậu ấy đã nhìn thấy tôi trước.

Nhà cậu ấy rất rộng và đẹp. Căn nhà ba tầng có thiết kế hiện đại nổi bật hẳn ở trong khu phố. Còn có gara ô tô rất rộng nữa. Tôi dừng trước cổng mà cảm thấy mình và chiếc xe đạp đã cũ kĩ này thật lạc lõng. Tôi không ngờ nhà cậu ấy lại khá giả như thế này. Khoác đồng phục lên, dường như tất cả chúng tôi đều giống nhau.

Chúng tôi không nói gì trên cả quãng đường đi. Tôi không biết bắt chuyện, mỗi lần mở miệng ra mình lại cảm thấy ngu ngốc vậy nên tôi chọn im lặng. Tôi đợi cậu ấy mở lời trước nhưng hôm nay cậu ấy lặng lẽ đến lạ. Quay đầu lại để kiểm tra cậu ấy vẫn ổn, tôi nhận ra cậu ấy đang ngước đầu lên ngắm mây trên bầu trời. Ừ, đúng rồi, hôm nay trời rất đẹp.

Khi chiếc xe dừng bánh trước cổng trường, tôi xin phép bác bảo vệ đi xe vào trường vì đang chở bạn gãy tay và chân. Bác bảo vệ gật đầu, tôi vặn ga đi thẳng vào khu vực để xe.

Sau khi đỡ cậu ấy xuống từ yên xe, tôi ngồi xuống trước cậu ấy, ý bảo rằng để tôi cõng lên lớp. Nhưng cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết lôi chiếc nạng ra để tự đi.

- Mẹ cậu bảo là hạn chế di chuyển mà?

- Ôi giời, an tâm. Gật đầu cho mẹ đỡ lo thôi mà. Tôi đi được.

Tôi cũng không đôi co với cậu ấy làm gì nữa. Tôi đi đằng sau lưng cậu ấy, dang cả hai tay ra làm điểm đỡ, để bất cứ khi nào cậu ấy ngã về bất cứ hướng nào tôi cũng có thể đỡ được.

Cậu ấy đi bằng nạng được đến cầu thang thì nhìn sang tôi. Chỉ bằng một cái nhìn tôi liền hiểu ý, đeo ba lo ngược ra đằng trước rồi ngồi xuống để cậu ấy leo lên lưng mình. Tôi nghe thấy cậu ấy lẩm bẩm trước khi lấy hai tay quàng qua cổ tôi:

- Xin lỗi, tôi không lường trước được việc phải leo cầu thang.

Anh Nguyên thực ra rất nhẹ. Tôi cõng cậu ấy lên tầng hai rồi đi thẳng đến lớp 12A6 của chúng tôi. Đến lớp, tổ trực nhật đang quét lớp, một vài thằng ồ lên để chào Anh Nguyên.

- Ối, xin chào, xin chào lớp trưởng.

- Một tràng pháo tay chào mừng lớp trưởng quay trở lại nào.

- Không có lớp trưởng, lớp mình vui lắm... à nhầm buồn lắm.

Tôi để Anh Nguyên xuống chỗ ngồi bàn đầu dãy thứ hai của cậu ấy. Đức Uy, người bạn cùng bàn của cậu ấy lập tức chạy tới, hớn hở:

- Ôi người anh em cây khế, khốn khổ đến vậy ư? Đừng lo, đã có người huynh đệ đây luôn ở cạnh giúp đỡ mày.

Nói rồi, Đức Uy giúp Anh Nguyên ngồi vào bàn. Tôi không nói gì, lặng lẽ đi về phía bàn cuối của mình. Đúng rồi, cậu ấy còn có rất nhiều người bạn khác giúp đỡ, tôi không việc gì cần phải lo lắng cả. Cậu ấy rồi sẽ ổn thôi.

[Boylove] Vì cậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ