Lừa trẻ con

3.2K 351 85
                                    

- SIÊU NHÂN VÀNG KIM - JEONG JI-HOON!

- Ông chú này là ai zậy?

Choi Woo-je vừa nhai viên choco nhân dâu vừa nhìn ông chú lớn tồng ngồng đang tạo dáng trước mặt bọn chúng. Ừ thì trông cũng quen quen nhưng mà lạ lạ sao sao á.

- Nhom nhom, em cũm hỏng bíc.

Sung-won người vẫn nhét đầy đồ bông giờ có thêm cây hành cắm ở gáy cổ áo ngồi tỉ tê gặm chiếc bánh ngọt siêu to khổng lồ mà Ji-hoon đút lót lắc đầu vô tội, em bé nào biết gì đâu, em bé thấy được cho bánh với chú í bảo chú í là siêu nhân vàng kim nên em nhận bánh với dẫn chú ý đi cùng thôi, chứ em chả biết gì cả.

Quay trở lại 15 phút trước...

Bốn người chụm đầu vào nhau bàn bạc gì đó ở một góc khuất mà đám trẻ không thể thấy. Sau một lúc, Ji-hoon theo đúng kế hoạch đeo tai nghe vào tai, cầm theo túi bánh kẹo bắt đầu cuộc săn lùng đám trẻ cùng ba vị huấn luyện viên tại trụ sở T1. Kim Ha-neul  ngồi trên phòng theo dõi camera an ninh bên trong tòa nhà, Jae-Hyeon đứng núp sau cầu thang tầng 1, Kang-hee lặng lẽ luồn lên tầng 10 để dồn toa lũ giặc giời này xuống. 

Vị trí đã sắp xếp xong xuôi, Ji-hoon cầm túi kẹo rải ra khắp hành lang các tầng theo chỉ dẫn của Ha-neul né đẹp tầm ngắm của lũ trẻ hòng dụ chúng lộ mặt. Túi kẹo vừa hết nhẵn thì cũng là lúc Sung-won tòn ten chạy ra, túi phô mai hồi nãy hơi mặn làm em bé khát nước quá trời, đang núp mà phải xách quần giữ cái đống vũ khí nhồi bông đi tìm nước uống, chạy tới hành lang định tìm phòng nghỉ để giải toả cái vị mặn thì đống kẹo rơi rải rác ở hành lang đã thu hút bé.

Ờ thì giải mặn thui hà, thay nước bằng ăn kẹo cũng được mà nhỉ?

Thế là em bé cứ lân la nhặt từng cái kẹo đút vào túi, mà Sang-hyeok cũng hay, chọn cho em bộ đồ áo có 2 túi quần cũng 2 túi, tha hồ nhặt kẹo nhét vào. Chú gấu bông Poby cứ vậy mà đem kẹo đựng đầy bốn chiếc túi trên người, trông em giờ không khác gì quả bóng tròn xoe tí nào cả, nào là đồ bông dắt căng quần áo, lại tới kẹo lủng liểng bốn cái túi. Vừa ngậm kẹo vừa cố cúi xuống nhặt chiếc cuối cùng, đôi giày người lớn lạ hoắc hiện trước mắt Sung-won, em út khờ ngước lên nhìn thì thấy nụ cười tươi không cần tưới của Ji-hoon, định chạy nhưng cả cơ thể ú thù lù đồ của em không cho phép, thế là em định hét lên nhưng bị bịt miệng, con cá cơm họ Jeong ngồi xổm xuống xoa dịu sự sợ hãi của nhóc con lạ mắt, lòng lại thầm nghĩ: "có Sang-hyeok với mấy đứa kia biết mình là ai thôi, thằng nhóc này chắc mới đến, có vẻ dùng được."

- Đừng sợ, đừng sợ, anh là siêu nhân vàng kim, là đồng đội của em này, không phải bè lũ yêu quái kia đâu.

Nói rồi hắn đưa ra một cái card bo góc.

- Ụa? Siêu nhưn zàng kim mà màu đọ hạ chú?

- Í chết lộn, đây là card của anh Sang-hyeok..., đâu nhỉ? À, đây rồi, cái này cơ, tén ten!

Ji-hoon hớn hở đưa ra tấm card màu vàng kim của mình làm cậu út Sung-won tròn xoe mắt đầy ngưỡng mộ woa một tiếng, tấm thẻ lấp lánh lấp lánh khiến em bé lập tức tin tới 8-9 phần. Thấy đã đánh được nhát tâm lí thứ nhất, con cá cơm kia chơi đòn thứ hai là đánh vào dạ dày, hắn đưa cho chú Poby bé nhỏ một cái bánh ngọt siêu to cùng hộp sữa chuối, với âm mưu mở đường khua lưới.

Khi nhà trẻ thật sự thành nhà trẻWhere stories live. Discover now