Chương 55: Camera Giám Sát

1.1K 0 0
                                    

Nói rồi, Tiếu Ân liền nhìn Lương Thiệu Dương rồi nháy mắt vài cái, sở dĩ thông đồng trắng trợn với Lương Thiệu Dương như, bởi vì hắn tin rằng Lương Thiệu Dương và mình có quan hệ hợp tác rất chặt chẽ, Lương Thiệu Dương hẳn là sẽ đồng ý cho hắn mượn nếm thử món bảo vật tuyệt vời này, so sánh với sự nghiệp của hắn thì quả thực không quan trọng gì, huống hồ, Lương Thiệu Dương lại là đàn ông đã có gia đình, nghe nói hắn ở bên ngoài phong lưu, lại có một 'bảo bối' như vậy ở trong lòng hắn đâu có xứng mấy đồng đâu?

Tiếu Ân trong lòng nghĩ đến mỹ nữ, ai ngờ sắc mặt Lương Thiệu Dương lập tức trầm xuống, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm Tiếu Ân đang gần gũi Thẩm Gia Kỳ như thể muốn dán lên cái khoảng cách ngắn đó, trong giọng nói tràn đầy sát ý:

"Không được!"

Thẩm Gia Kỳ trong tay còn cầm ly trà, bị giọng nói đáng sợ của anh rể làm cho cả người run lên, biết hắn tức giận, chắc chắn sẽ không tha cho mình, liền phản xạ có điều kiện mà chân mềm, tiểu huyệt nóng lên, thân thể dâʍ đãиɠ thế mà lại khát cầu được Lương Thiệu Dương bạo ngược lăng nhục, dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị kích đến chảy ra ngoài.

Tiếu ân đầu óc cũng xoay chuyển, lập tức giấu đi thần sắc da^ʍ tà, thu hồi danh thϊếp trong tay, trong miệng đứng đắn mà nói:

"Uống trà đi."

Đồng thời ở phía dưới bàn làm việc, nơi mà Lương Thiệu Dương không thể nhìn thấy được, ngón tay gập lại, đem danh thϊếp uốn lại, sau đó bàn tay to dán lên bắp đùi mềm mại của Thẩm Gia Kỳ, hướng vào trong váy, đột nhiên đem cái danh thϊếp cắm vào miệng âʍ ɦộ, bàn tay to thuận tiện ở nơi trơn trượt nhiều nước kia sờ soạng một phen, sau đó ngón tay ấn mạnh cái danh thϊếp cứng kia thọc vào chỗ sâu trong âʍ ɦộ.
"Ah ——"

Thẩm Gia Kỳ bất thình lình bị danh thϊếp làm cho rên lên một tiếng buột miệng thốt ra, vách thịt tiểu huyệt kiều nộn bị giấy cứng bên cạnh đâm đến vừa ngứa vừa đau, cô trước sau ngăn cản, thiếu chút nữa thì ngã, Tiếu Ân liền nhân cơ hội lập tức cầm tay cô, cười tủm tỉm nói:

"Vị tiểu thư này, cô phải để ý chứ, nếu Lương tổng không âu yếm được bảo bối thì mau vào lòng của ta, Lương tổng, anh nói có phải hay không?"

Lời này một câu hai nghĩa, Lương Thiệu Dương nhìn Tiếu Ân nắm lấy tay bảo bối của mình, nháy mắt lửa nóng dâng lên, năng lực quản lý cảm xúc thật tốt, nên ngoài mặt hắn duy trì vẻ trấn định, chỉ là đốt ngón tay đặt ở trên mặt hơi hơi uốn lượn, như thể muốn đem cái đầu của vị Tiếu Ân này vặn như một bình nước khoáng vậy, nhìn cô rồi lạnh lùng nói:

"Thẩm Gia Kỳ, đi vào phòng nghỉ kia dọn dẹp đi."

"Dạ vâng, Lương tổng."

Thẩm Gia Kỳ chạy nhanh bỏ qua bàn tay nóng như lửa của Tiếu Ân, quay đầu giống như thỏ con bước nhảy vào phòng nghỉ.

Tiếu Ân nhìn theo cái eo thon vặn vẹo kia liếc mắt một cái, lưu luyến mà thu hồi tầm mắt.

Vào phòng nghỉ, Thẩm Gia Kỳ đóng cửa lại, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đem danh thϊếp bị nhét vào âʍ ɦộ rút ra, khi rút ra thịt non bị ma sát đến xúc cảm quả thực làm cô đau đến tê khí, cúi đầu vừa thấy đồ vật trên tay, một cái danh thϊếp nền trắng chữ đen, bên cạnh đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ cô làm ướt.

[EDIT] MỖI NGÀY ĐỀU BỊ ANH RỂ THAO ( Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ