4.

885 104 4
                                    

******
*Trung tâm cấp cứu.

"Anh là người nhà bệnh nhân Koo Bonhyuk đúng không ạ?"

"....Tạm thời cứ cho là vậy đi. Cậu ấy sao rồi??"

"May là anh đã kịp thời cứu cậu ấy và gọi cho chúng tôi. Chậm một chút nữa thôi có thể nội tạng cậu ấy sẽ phình nước mà vỡ hết... Hiện tại cậu ấy đang truyền dịch. Anh có thể vào thăm rồi."

"Cảm ơn y tá. À... tôi có thể nhờ cô một việc không?"

"Anh nói đi?"

"Cảm phiền cô đừng thông báo tin tức này cho báo chí. Tôi là nhà báo đây, vụ việc hôm nay xin cô và bệnh viện hãy giúp tôi giữ bí mật. Nếu không, vài ngày sau có thể mọi người sẽ gặp lại cậu ấy ở đây đấy... giúp tôi nhé?"

"Anh yên tâm, chúng tôi biết cậu ấy là người của showbiz rồi. Chúng tôi có nghĩa vụ bảo đảm thông tin bệnh nhân mà. Vậy nhé, tôi không tiếp chuyện được với anh nữa, còn rất nhiều ca cấp cứu khác đang chờ."

"Cảm ơn cô!"

"Alo, chắc anh không cần ra nữa đâu Eui Woong. Em có chuyện đột xuất cần xử lí. Hẹn anh hôm khác uống bia nhé!!!"


Hanbin bước vào giường bệnh phía cuối dãy phòng cấp cứu. Một thanh niên đang nằm trên giường, tay đầy những vết cắm vein và bình truyền dịch treo lủng lẳng. Bình thường cậu ta đã trắng đến mức phát sáng rồi, giờ đây mới từ cửa tử trở về, trông thực sự như là một bức thạch cao vô hồn, nằm bất động.

"Cậu tỉnh chưa?"

"..."

"Đừng sợ, tôi không có ý hại cậu đâu. Mà cậu cũng dại dột thật đấy. Nếu như tôi không đến kịp thì có phải quá nguy hiểm rồi không..."

"Tại sao lại cứu tôi? Anh vốn là người bao đồng như thế à? Tôi có mở lời ra nhờ anh cứu không?"

"Bình tĩnh đã nào... tôi không biết lí do gì mà cậu lại làm như thế. Nhưng mà trước tiên cậu cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã. Ở đây không ai có thể làm hại đến cậu đâu. Tôi biết cậu có tâm sự khó nói, tôi cũng không tiện hỏi sâu. Nhưng mà hãy cố gắng nhé, dù chỉ 10% thôi cũng được. Tôi tin cậu làm được mà!"


"Tôi không muốn sống nữa."

Koo Bonhyuk nói câu ấy xong, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Người con trai phải đau khổ đến thế nào mới có thể yếu đuối như vậy chứ? Nhất lại còn là trước mặt một người xa lạ. Hanbin cũng không biết nói gì hơn nữa, chỉ nắm lấy tay cậu ấy, xoa xoa nhẹ, gương mặt cũng xịu hết xuống vì cảm giác khó xử khi không thể giúp đỡ gì.

".... tạm thời cứ ở lại đây nghỉ ngơi nhé. Hàng ngày tôi sẽ đến thăm cậu. Còn nữa, công ty chủ quản của cậu là gì? Tôi giúp cậu báo với họ một tiếng. Yên tâm, tôi sẽ không khiến mọi việc rối tung lên đâu."

"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy?"

Quả thực, Hanbin cũng không biết tại sao nữa. Có thể vì từ trước đến nay, cậu ấy vốn luôn là một con người lương thiện như vậy rồi.

(Bonbin)| NHÀ BÁO OH CÓ SAO KHÔNG? - what's wrong with Oh journalist?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ