C118: Cảm giác an toàn

Start from the beginning
                                    

- Nếu Triệu uống một ly cà phê sữa không ngon, Triệu cũng sẽ không muốn thử lại.

Chị cười cười, lắc đầu "Không giống nhau. Bởi vì bên trong cà phê sữa có cà phê, và sữa. Nếu lần đầu tiên không ngon, vậy thì là do tỉ lệ hai thứ đó được pha chưa phù hợp, điều này không những không khiến Triệu có ấn tượng xấu với ly cà phê sữa đó, mà ngược lại, nó càng kích thích Triệu tìm ra một tỉ lệ phù hợp hơn. Triệu có thể tăng tỉ lệ sữa lên, hoặc là giảm tỉ lệ sữa xuống, cho đến khi hài lòng. Mà bên trong trà nhiệt đới, chỉ có thể có trà nhiệt đới mà thôi, ngay từ đầu liền không thể có sữa, còn có thể bàn tới tỉ lệ bao nhiêu sao?"

- Nhưng suy cho cùng, cà phê đen hay cà phê sữa, đều không có gì nổi bật như nhau, giữa một bảng menu đầy những loại đồ uống khác hấp dẫn.

- Không sai, nhưng cà phê đen và cà phê sữa, chưa bao giờ bị gỡ khỏi bảng menu. Trà nhiệt đới thì có thể.

Thiên Kim ngẩng đầu nhìn chị, rồi lại không biết phải nên nói gì. Cô không phản bác được những gì chị vừa nói.

- ... Cà phê dành cho người lớn, sữa lại dành cho trẻ con, ngay từ đầu đã chú định là không hợp. - Bản chất không hợp, hoàn cảnh đặt vào không hợp, ẩn dụ cũng không hợp.

Minh Triệu cúi đầu nhìn ly sữa trong tay mình, cười nhẹ, "Nếu chỉ từ bên ngoài nhìn vào, cà phê mang vị đắng, lại có màu đen, trái ngược hoàn toàn với vị ngọt cùng màu trắng của sữa. Nhưng sự kết hợp của cả hai trước nay đều chưa bị chê bai bao giờ. Sự kết hợp đó có thể không quá nổi bật, nhưng lại chưa từng biến mất khỏi tâm trí của mọi người. Còn có...", chị dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Thiên Kim, ánh mắt sáng rực, trong trẻo, tràn đầy ý cười "Ai nói rằng trẻ con thì không được uống cà phê, và người lớn thì không thể uống sữa?"

Nói đều nói đến như vậy, Thiên Kim còn có thể giả vờ không hiểu ý chị nữa sao? Cô cười khổ, cúi đầu khuất nhẹ ly nước trong tay "Nói đến cuối cùng, Triệu vẫn là ghét bỏ Kim, vẫn ghi thù chuyện cũ nên mới không muốn cùng Kim một chỗ, phải không?"

- Không phải. - Chị thực bình tĩnh lắc đầu, phủ nhận.

Thiên Kim im lặng, hơi nhướn mày ý bảo chị nói tiếp.

- Triệu chưa bao giờ ghi thù chuyện cũ, chỉ là như Triệu nói, đã làm ra lựa chọn thì không thể quay đầu. Còn về việc Triệu có ghét bỏ Kim hay không, cách đây một ngày, là không có. Nhưng hiện tại thì không hẳn.

- Ý của Triệu là...?

Minh Triệu cười nhạt, nhìn thẳng vào mắt của Thiên Kim, "Những chuyện Kim đã làm sau lưng Triệu, Kim chẳng lẽ còn không rõ sao?", dừng một chút, ánh mắt chị hiện lên tia thất vọng "Triệu vẫn luôn nghĩ chút tình cảm bạn bè này là có thể giữ lại. Chỉ là hiện tại xem ra, là Kim một mực muốn cắt đi."

- Kim không có! Chỉ là... chỉ là...

- Kim đúng thật là không có. Cái Kim muốn cắt không phải là tình cảm giữa Triệu với Kim, cái Kim muốn cắt là tình cảm giữa Triệu và người Triệu đang yêu. - Chị không chút ngần ngại vạch trần.

- Nhưng Kim thật sự yêu Triệu, bao nhiêu năm nay không một ngày nào ngừng dõi theo Triệu từ xa. - Thiên Kim nắm lấy cổ tay chị, bị chị nhanh chóng đẩy ra.

- Kim không yêu Triệu. Kim chỉ là không chấp nhận được việc món đồ mình từng vứt bỏ lại có thể sống vui vẻ kể cả khi không có mình mà thôi.

...

Nên nói đều nói, Minh Triệu cũng lười đến vòng vo "Hôm nay hẹn Kim đến đây là muốn nói rằng, Kỳ Duyên là người Triệu yêu, là người Triệu nhận định cho cả đời này. Hy vọng Kim đừng đến quấy rầy Triệu, cũng đừng đến quấy rầy em ấy nữa."

Mặc dù đã đoán được chị muốn nói gì, nhưng lúc nghe mấy chữ 'nhận định cho cả đời này', Thiên Kim vẫn là không nhịn được khổ sở.

- Rốt cuộc Triệu thích Kỳ Duyên ở điểm nào? Kỳ Duyên hơn Kim ở điểm nào?

- Điểm nào sao? Điểm nào Triệu cũng đều thích. Thích cách em ấy cười với Triệu, nụ cười đó chỉ dành cho Triệu. Thích ánh mắt em ấy nhìn Triệu, giống như cả thế giới này chỉ có một mình Triệu mà thôi.. Thích cách em ấy quan tâm tới Triệu, sẽ hỏi Triệu có thích không, sẽ hỏi Triệu có vui không. Thích cách em ấy vì Triệu mà không ngừng cố gắng hoàn thiện, thích cách em ấy vì Triệu mà trở nên kiên nhẫn, dung hoà. Thích cách em ấy đem Triệu bảo vệ ở sau lưng, dù cho bản thân cũng là run rẩy sợ hãi muốn chết.

- Kim cũng có thể. - Thiên Kim kích động nhìn chị "Những thứ đó Kim cũng có thể!"

- Kim không thể, ở trong lòng Kim có quá nhiều thứ so với Triệu càng quan trọng. Sự nghiệp của Kim, kiêu ngạo của Kim, danh vọng của Kim, bản thân Kim, tất cả đều so với Triệu quan trọng.

- Triệu...

- Nhưng Kỳ Duyên không giống. Ở chỗ của em ấy, Triệu dám nói chính mình là quan trọng nhất, so với chính bản thân em ấy còn quan trọng. Em ấy chưa bao giờ sẽ là người phân vân nên chọn Triệu hay bất cứ điều gì khác, kể cả đó có là sự nghiệp của chính em ấy. Bởi vì em ấy chưa bao giờ xem Triệu là một món hàng để chọn, chưa bao giờ sẽ đặt Triệu lên bất kỳ cán cân nào. Ở chỗ của em ấy, Triệu mới hiểu cái gì gọi là cảm giác an toàn. - Nhắc tới bạn Gấu, ánh mắt chị nhu hoà, tràn ngập tự hào cùng hạnh phúc.

Ánh mắt là không giả được, Thiên Kim biết, chính mình thua rồi...


————

Còn ai chiều mấy bà hơn tui 😌

[TRIỆU DUYÊN][LONGFIC] NGHỀ NÀY KHÔNG DỄ LÀMWhere stories live. Discover now