Chương 8: Được giải cứu

5.8K 454 16
                                    

Tô Đào và Lâm Cảnh đi đến chỗ sáng mới phát hiện nơi này hình như là một thị trấn, hai người tay trong tay đi về phía thị trấn, nhìn người qua lại trên đường, Tô Đào xúc động, bọn họ rốt cuộc cũng được cứu, đồng thời cũng may mắn mấy người kia không đuổi theo.

"Em gái nhỏ, chúng ta thoát rồi!" Lâm Cảnh hưng phấn kéo tay Tô Đào nhảy nhót, nhưng vui vẻ không được mấy giây anh lại ưu sầu, "Bọn họ làm sao bây giờ?"

Tô Đào biết anh nói là ai, trấn an nói: "Có khó khăn gì, tìm chú cảnh sát, chú cảnh sát có thể cứu bọn họ".

Trên thị trấn bình thường sẽ không có thiết cục cảnh sát, nhưng sẽ có đồn cảnh sát, chợ đêm có rất nhiều người, Tô Đào tìm một ông chút thoạt nhìn mặt mày hiền lành hỏi thăm.

Ông chú bán hoa quả ở chợ đêm, đang ngủ gật, cảm giác có người đang túm lấy quần áo của mình, vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cô gái nhỏ cả người bẩn thỉu, tóc tai cũng rối bời, trên mặt còn có mấy vết thương, đang đáng thương kéo góc áo mình, lập tức liền tỉnh ngủ, bên cạnh cô còn có một cậu bé lớn hơn cô, khuôn mặt tím bầm, điều kinh hoàng hơn nữa là một nửa khuôn mặt sưng vù, trên mặt còn có một vết rách, máu chung quanh đã kết vẩy.

Ông chú vội vàng hỏi rõ nguyên nhân, biết được Tô Đào và Lâm Cảnh là hai đứa nhỏ bị lừa bán chạy thoát, mặt khác còn có vài đứa nhỏ không trốn được.

Để cho người khác giúp ông xem sạp hàng, ông một tay ôm Tô Đào, một tay dắt Lâm Cảnh đi về phía đồn cảnh sát của thị trấn.

Ông chú mang theo hai đứa nhỏ đi vào đồn cảnh sát, cảnh sát trong đồn đều hít sâu một hơi, hai đứa nhỏ trông thảm quá, sau khi Tô Đào và Lâm Cảnh giải thích tình hình cho chú cảnh sát, tất cả đều khen ngợi và ngưỡng mộ hai người họ , đặc biệt còn nhỏ tuổi, có tư duy ngắn gọn và logic rõ ràng, khi gặp chuyện như vậy, lấy chìa khóa xe rất bình tĩnh, không giống một đứa trẻ bốn tuổi chút nào.

Các chú cảnh sát lập tức xuất cảnh đi bắt ba tên khốn, giải cứu mấy đứa nhỏ còn lại, Tô Đào còn trọng điểm thông báo cho chú cảnh sát biết có một tên ngất xỉu trên đường, sợ bỏ sót hắn.

Đương nhiên, chuyện đặt hạt giống rau muống cô không nói, Lâm Cảnh cũng không nói, hai người ăn ý kỳ lạ, cũng không phải Tô Đào không thành thật, thật sự là một đứa nhỏ bốn tuổi, cô hiểu mấy thứ này nhìn thế nào cũng không bình thường, huống hồ cô đặt hạt giống không nhiều lắm, sẽ không có ảnh hưởng gì, nhiều lắm là đau bụng một chút.

Chú cảnh sát đưa bọn họ đến bệnh viện, còn sắp xếp cho hai người bọn họ làm một loạt kiểm tra, Tô Đào gọi điện thoại về nhà, điện thoại vừa vang lên đã được nghe máy, đầu dây bên kia giọng mẹ truyền đến, Tô Đào cơ hồ nói không nên lời, nghẹn ngào báo bình an xong, Tô Đào thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Cảnh cũng đã liên lạc với gia đình, hiện tại đã ngủ.

Cô lại không buồn ngủ, trong điện thoại mẹ biết được cô an toàn nói thì cho người nhà biết, mọi người đều tranh nhau nói một câu với cô qua điện thoại, giống như chỉ có bị trả lời mới xác định rõ cô thật sự an toàn.

[HOÀN] Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất ThấtHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin