Đằng sau lớp cửa Wednesday nhìn về phía trước một lúc lâu trầm ngâm suy tư, nhưng bởi vì cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến khiến mi mắt nặng trĩu, nó đánh gục cô một cách dễ dàng.

Qua vài giờ, đồng hồ sinh học làm cô bừng tỉnh trực tiếp đẩy nắp quan tài ra ngoài, liền lia mắt đến giường tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng lại trống trơn. Còn định gấp gáp rời phòng thì Wednesday đã bị tiếng đùa giỡn thu hút, cô tiến đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Qua màn mưa tuyết mỏng Wednesday dễ dàng bắt gặp cái đầu vàng choé đang chơi ném tuyết với Pugsley và Thing, khoảng sân nhỏ tránh không khỏi náo nhiệt bởi vì em.

Wednesday mỉm nhẹ.

"Chào mẹ."

"Dậy rồi sao?! Ra ngoài chơi một lát đi nhưng nhớ giờ cơm tối đấy nhé." - Morticia lại bỏ thêm chút tiêu cho món soup thơm lừng.

Choàng thêm vòng khăn, Wednesday gật nhẹ sau đó liền ra ngoài trong ánh mắt dò xét từ Debbie đang đứng cạnh bếp.

"Dọn ra đi." - chủ nhà ra lệnh.

Màn tuyết ngày càng dày đặc khiến tầm nhìn của cô cũng hạn chế, đang một đường thẳng tiến về góc sân có tiếng cười đùa thì từ đâu một quả cầu tuyết bằng nắm tay bay đến, vừa vặn hạ vào đầu Wednesday sau đó là vỡ tan nát khiến phần tóc cô trắng xoá và âm thanh đùa giỡn ngay lập tức nín bặt.

"Ai?!"

"..."

"Một."

"..."

"Hai."

"Là em." - Pugsley rón rén đi đến đối diện nhưng vẫn cách một khoảng để có đường trốn chạy.

Chỉ cúi xuống bắt đầu nặn tuyết khi biết được đứa em trai mình là hung thủ, Wednesday còn không quên nhét thêm đá xanh vào cục tuyết như quà đáp lễ.

"Có phần của tớ nữa."

Wednesday híp mắt nhìn người bạn choàng khăn màu hồng cùng loại với mình lại đứng cạnh Pugsley ra sức bảo vệ, nhanh giấu quả cầu tuyết có chứa đá xanh ra sau lưng cất giọng.

"Cậu mau chọn nền văn minh cho mình đi, trước khi cuộc chiến nổ ra."

"Đừng tưởng tớ không thấy cậu nhét đá vào nhé, có án mạng đấy." - Enid đứng chắn trước đứa em tội nghiệp.

"Chị mau chạy đi, nhà Addams có lời nguyền không thể giết nhau. Lòng dũng cảm và tốt bụng của chị em sẽ nhớ mãi, giờ thì chạy đi Enid."

"Không, chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau có chết cùng chết."

Trưng ra gương mặt bất lực khi đằng kia lại diễn vở kịch tình chị em xã hội đương thời dở đến mức làm Wednesday không thể xem tiếp, bèn ném đi cục tuyết trên tay vừa vặn rơi trúng đầu Pugsley.

"Bingo."

Sau câu cảm thán tự hào với gương mặt vẫn không cảm xúc, Pugsley giả vờ ngã xuống đúng theo kịch bản và Enid cũng đau khổ quỵ luỵ ôm "xác" em trai khóc đến giả trân.

"Ngươi!!! Là ngươi giết em trai ta. Ta sẽ báo thù."

Wednesday thấy đối phương lao về phía mình nhưng cô chẳng buồn động đậy vì bản thân không muốn tham gia vào vở kịch nhạt tuếch mà bọn họ bày ra. Đến khi Enid đã ngay trước mắt, bỗng nhiên em tự vấp chân khiến cả cơ thể mất trớn ngã nhào vào chỗ Wednesday.

"Trả thù mà tự dâng mình cho đối thủ vậy?!"

"Đây là kế điệu hổ ly sơn."

Enid bật dậy vừa vặn ngồi lên người mục tiêu, bày ra dáng vẻ chiến thắng trông vô cùng trẻ con.

"Chỉ thấy nguyên con sói điệu nặng như núi đè."

"Này, sắp chết rồi còn mỉa mai hả?!"

Uỵch.

Hơi thở cả hai đều dồn dập vì đùa giỡn, từng làn khỏi mỏng thoát ra ngoài cùng với màn tuyết dày đặc góp phần che đi khung cảnh Wednesday đã ngồi dậy ôm lấy đối phương, qua vài thế võ đã đè ngược Enid khoá chặt bên dưới. 

Bốn mắt chạm nhau như có tia sét làm nóng lòng cả hai, Wednesday nhìn xuống đôi môi mấp máy vì lạnh lại phải mất một lúc mới có thể dứt ra, trong khi đó Enid ngồi lên đối diện với cô từ bao giờ.

"Đến giờ cơm rồi!!!!" - phu nhân Addams nhìn ra lớp mưa tuyết trắng xóa không biết chính xác phương hướng, đành phải nâng giọng lớn hơn bình thường.

"Vâng."

"Vâng."

Như bị bắt gặp làm chuyện xấu, cả hai đồng thanh trả lời sau đó là mau chóng rời ra. Enid tiến về phía cậu nhóc vẫn giả xác chết gọi dậy vì nãy giờ Pugsley tưởng cả hai vẫn đang "đánh nhau".

"Chờ đã, phải phủi hết tuyết trước khi vào nhà."

Enid vội giữ tay hai chị em nhà Addams ở trước cửa, vươn đến phủi sạch thứ trắng xoá ẩm ướt trên tóc của cô bạn cùng tuổi với nụ cười mỉm mà chỉ mình Wednesday thấy rõ khi cả hai đối diện nhau.

"Em sạch rồi." - giương ánh nhìn tự hào đến chỗ hai chị lớn.

"Giỏi." - Wednesday trả lời.

Bước vào nhà ăn, cả ba đều ngạc nhiên khi một bàn đầy ắp đồ ăn còn nghi ngút khói và duy chỉ có một mình phu nhân Morticia đứng bếp nấu nướng.

"Nào ăn nhanh còn thay đồ, ướt hết rồi."

"Vâng, chúng con sẽ ăn thật ngon." - cả ba đồng thanh.

Bốn vị trưởng bối cũng ngồi vào bàn, ánh nhìn đồng loạt đặt lên cặp khăn choàng mà hai người đang đeo. Những ánh mắt ắt hẳn đều mang ý nghĩa khác nhau, chắc chắn rồi.

_________
Còn tiếp
Câu hỏi vô nghĩa #1 khi đọc series này: "ai bót ai tóp?"
Tui lật hai đứa như bánh tráng, lúc cần chủ động thì tui cho nắm quyền nằm trên, maybe trên nhún xuống 💁‍♀️✨

Series Wenclair || Extrovert n Introvert Where stories live. Discover now