"Con không có ý đó."
Dường như Goody đã học lại cử chỉ của vật chủ khi bỗng chốc đem cơ thể Enid tung tăng chạy đến chỗ Wednesday dang tay ôm chặt, khiến tất cả các cơ quan trên người cô đều dừng lại căng cứng.
"Nói dối quá tệ." - xua tay rồi rời ra với thái độ giễu cợt.
Rầm.
Trốn chạy khỏi phòng theo cách hèn nhát nhất khi đã bị người khác nhìn thấu cõi lòng, và phần vì Wednesday chẳng muốn nhìn nhận sự thật dường như đã tỏ tường.
Bản thân cô thích Enid Sinclair.
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên Nevermore bắt đầu nghỉ hè, cả hai vẫn bên cạnh nhau ở tại lâu đài Addams nhưng lại không phải là người mà Wednesday tìm kiếm.
"Enid..."
"Goody."
"Sinclair à."
"Goody Addams."
Vô số phép thử được Wednesday bày ra dù vô tình hay cố ý thì kết quả vẫn vậy, dường như Enid chưa từng tồn tại.
Điều đó làm Wednesday gần như phát điên.
"Ông nghĩ tôi có thể gặp lại cậu ấy không?!"
Lại một đêm không ngủ, Wednesday từ cỗ quan tài quen thuộc đi thẳng ra sân sau rồi nằm dài, bên cạnh là Thing. Chưa từng được chợp mắt an ổn vì mỗi ngày, mỗi giờ Wednesday đều nhớ lại ánh mắt lúc Enid hoá sói nhìn về phía mình.
Thù hận và trống rỗng.
"Nhưng ít ra cậu ta đã biến tôi thành kẻ thua cuộc chuyên nghiệp vì làm tôi lẽo đẽo phục tùng như bầy tôi dù chỉ là nhân dạng bên ngoài. Chiến thắng thuyết phục đấy."
Gương mặt lãnh cảm đã dính lên chút mệt mỏi, Wednesday chọn nhắm mắt lần nữa nhớ lại từng chút từng chút của quá khứ. Lúc mà Enid vẫn là một cô gái hiếu động, vui vẻ chạy quanh Wednesday khi cô nhận lấy món quà sinh nhật đầu tiên và cũng là cuối cùng của em. Bất giác kỷ niệm đấy làm Wednesday rụt cổ vùi sâu vào tấm khăn choàng đen vẫn được sử dụng mỗi khi đêm xuống.
Wednesday nhìn lại em trong trí nhớ, ngắm nghía thứ đẹp đẽ đấy ở những kỷ niệm xưa cũ.
"Bà Goody, vết thương dưới xương sườn của Enid đã lành hẳn chưa?!" - bên cạnh bỗng xuất hiện thêm người và Wednesday biết đó là ai nên chẳng buồn mở mắt.
"Tớ khỏe rồi, cảm ơn cậu."
"Bà đã gạt được cháu, chúc mừng nhé." - khẽ mở mắt nhìn sang, cô nâng khoé môi gượng gạo rồi lại quay về với không gian của mình.
"Bà Goody, đừng đùa nữa."
Dường như càng yêu cầu thì vòng tay dưới hông lại siết chặt hơn, cô ngã xuống nền cỏ lần nữa như buông xuôi. Chí ít nếu không lên tiếng thì Wednesday vẫn nghĩ chính Enid Sinclair đang ở cạnh.
"Lần đầu tớ thấy Wednesday Addams thể hiện ra nét u buồn đấy."
"Không phải lần trước bà thấy con khóc rồi sao?! Đừng nhắc đến nữa."
"..."
"Enid?!"
"..."
Nhịp tim bỗng đập nhanh bất thường, Wednesday ngồi bật dậy mau chóng lùi ra xa nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Những ngày đầu cậu luôn đứng dưới sân chú mục vào phòng và nhờ cả Thing để xem tớ có thật sự ổn hay không. Cậu chẳng thể hiện sự dằn vặt ra quá nhiều nhưng hằng đêm, dưới gốc cây tại bờ hồ cậu bó gối như một khối bê tông cứng. Cóp nhặt những thứ đấy mỗi ngày và tớ chọn tha thứ cho cậu, Wednesday."
"Không phải cậu đang yêu sao?! Như thế càng đáng được tha thứ."
"Enid." - chỉ để chắc rằng đối phương là người mà mình ngày đêm hằng mong nhớ.
"Vâng, tớ đây ngay trước mặt cậu."
Đổ ập vào nhau như thác lũ lúc xả đập, lần chạm môi này tư vị mặn đắng của nước mắt đã hoá ngọt ngào. Dây dưa triền miên đến khi Enid đẩy nhẹ thì cô mới có thể quyến luyến rời ra.
"Goody, bà ấy..."
"Đi lòng vòng quanh lâu đài, tớ nghĩ vậy." - Enid mỉm cười để lộ cặp má phúng phính nằm trên chân người yêu.
"Sau này..."
Câu chữ bị chặn lại vì Enid một lần nữa kéo Wednesday vào một cái hôn khác.
"Cảm ơn đã yêu tớ, đêm nay và những ngày trước tớ đặc biệt hạnh phúc vì được cậu dịu dàng chăm sóc. Bỏ qua cái tôi để làm những điều hoang đường nhất khi tớ nghịch ngợm yêu cầu."
"Cậu đã tỉnh lúc đấy rồi sao?!"
"Tất nhiên, đừng dằn vặt mãi như thế. Tớ lúc nào cũng yêu cậu, Wednesday."
Enid vuốt vào một bên má của cô nhưng Wednesday lại cảm nhận rõ ràng sự bất an ở trong lồng ngực, đến lúc ngỡ ra được thì mọi thứ dường như đã quá muộn.
"Không, không, không..."
"Goody đã dùng hết linh lực để làm tớ ở bên cạnh cậu suốt một tháng nay...cho nên đừng trách bà ấy." - ngã vào lòng Wednesday, em mỉm nhẹ như đã mãn nguyện về mọi thứ.
"Enid ở lại với tớ, không. Làm ơn, làm ơn Enid đừng bỏ tớ thêm lần nào nữa xin cậu."
"THING, GOODY, MẸ!!!. Làm ơn Enid."
Wednesday run rẩy ôm chặt lấy cơ thể em, nó như mục rữa và trở về nơi nó nên thuộc về. Đất mẹ.
Trong một câu chuyện và Wednesday lại bị lừa đến hai lần.
Thật ra là ba.
Thức giấc khỏi cơn ác mộng, Wednesday đã ngủ quên trên bãi cỏ từ bao giờ và điều đầu tiên cô làm chính là trực tiếp xông thẳng vào phòng nơi người kia đang say giấc.
"Enid!!!"
"Chúa ơi!!! Con không cần phải thể hiện tình cảm sâu đậm thế đâu." - Goody kịch liệt dùng tay chà xát vùng môi nơi mà bà bị đứa cháu kia hôn vào.
"Trả lời con đi, nếu bà rời khỏi cơ thể của Enid thì cậu ta sẽ thối rữa đúng chứ?!"
"Nếu ta rời khỏi cơ thể của con bé đầu vàng này thì người mừng nhất là chính nó đấy, bạn con khoẻ đến mức sắp đẩy cả ta ra rồi. Vì để chắc rằng Enid Sinclair hoàn toàn ổn ta mới để hai đứa chờ lâu như vậy, đừng lo lắng về những chuyện không thể."
Người trong cơ thể Enid né đi cái ôm từ đứa cháu gái ở phía đối diện một cách hoàn hảo, nhà Addams không ai làm thế, Wednesday còn cười tươi như vậy thật sự làm Goody đem da gà của Enid nổi lên từng đợt.
__________
End.
Thật ra nó là bad ending cho một đêm bất ổn nhưng vẫn là thôi.
Cảm ơn các cậu vì sự việc vừa rồi, động lực x100 ✨
YOU ARE READING
Series Wenclair || Extrovert n Introvert
Fanfiction"Bản thân là ai?! Chính tôi cũng chẳng tỏ. Cố buộc mình và sự sống vào chung chỗ, chỉ đành nhờ cậu thở nốt phần tôi, Sinclair." Series là những mẩu truyện ngắn au viết; viết cho họ, cho rds và tôi.
trust II
Start from the beginning
