chap xii.

712 90 4
                                    

park jongseong trở lại cuộc sống thường nhật đầy tẻ nhạt, ít nhất là rất yên tĩnh vì yang jungwon đã không còn ở đây nữa. hắn thắt cà vạt xong ngồi vào bàn ăn, lại nhìn đến gian bếp trống trơn mới ngẩn ra một lúc.

park jongseong xoa trán, yang jungwon không còn ở đây, lấy đâu ra người nấu bữa sáng.

tặc lưỡi một tiếng. park jongseong vơ vội cặp táp đến thẳng công ty. cũng chỉ là thói quen lúc trước mà thôi, không cần quan trọng hóa lên. thoát được cậu ta hắn nên mừng mới phải.

.

vào một ngày nữa.

park jongseong mệt mỏi ngẩng đầu từ chồng tài liệu cao ngất như tấu chương, vội nâng tay nhìn đồng hồ. đã là gần tám giờ tối rồi, hắn quên mất cả việc ăn uống dạo gần đây. bình thường có yang jungwon chực chờ gọi điện đến bảo về nhà, cơm nước đã sẵn sàng rồi. bây giờ không còn thiếu niên bên cạnh nên hắn cũng quên mất.

"park tổng. lin tài xế tới rồi, ngài nên về nghỉ ngơi"

bên ngoài truyền đến tiếng của nishimura riki, hắn xoa xoa mi tâm, ậm ừ với y.

"được rồi, cậu mau về trước đi. tôi về ngay đây"

"vậy tôi xin rời đi trước. tạm biệt tổng giám đốc"

nhìn bóng dáng cao cao của nishimura riki phía trước, park jongseong uể oải đứng dậy, men theo cạnh bàn cầm lấy áo khoác ra khỏi cửa.

.

nắng buông xuống nửa vòng trái đất bên kia, yang jungwon ngước mắt nhìn lên những ngọn đèn lung linh mờ ảo trên ngọn cây, rồi lại nhìn bóng cây to rọi lên mặt đường nhựa. cậu ngồi trên băng đá trước cửa nhà park jongseong, hai chân đong đưa liếc về phía cửa sổ phát sáng.

'jongseong về nhà rồi sao?' 'jongseong ăn cơm chưa?'

'jongseong có nhớ tôi không đó?'

yang jungwon vội cúi mặt tự chế ngạo mình. trong đầu ngoài park jongseong thì chính là park jongseong. tròng mắt yang jungwon bất giác nhòe đi, đưa tay dụi vẫn không thấy khá khẩm là bao.

lần đầu tiên trong cuộc đời mới biết qua tư vị thất vọng xen lẫn hụt hẫng là như thế nào. bao nhiêu lí lẽ đau lòng nhất của park jongseong, yang jungwon nhớ không sót một chút. hắn lạnh lùng phủi bỏ cậu như vậy, liệu có hả dạ hết chưa? thấy một yang jungwon đáng thương liệu đã lấy lại mặt mũi của hắn chưa?

kim sunoo nãy giờ đút tay vào túi quần đứng ở phía sau không nói gì. nó bước tới, vỗ vỗ lưng yang jungwon, giọng xót xa "nếu tiến không được, lùi cũng không xong, vậy chi bằng nói trắng ra"

"..."

"nói duy nhất một lần rồi thôi. hắn nhận ra thì tốt, không thì xem như mày và park jongseong không có cơ hội. không cần cưỡng cầu.."

yang jungwon nhìn mũi giày "nhưng tao lỡ thương park jongseong rồi"

lòng kim sunoo bỗng rối như tơ vò, chứng kiến yang jungwon nói câu này, quả thực không đỡ nổi.

"bên kia cũng tốt. có rất nhiều thứ hay ho"

"nhưng không có park jongseong"

cả hai chợt im lặng, không ai nói câu nào vì biết khi nói ra nhất định chỉ có đau thương.

jaywon | trẻ trâu thích chơi đồ cổWhere stories live. Discover now