chap ii.

1K 100 8
                                    

park jongseong bận rộn xem tài liệu báo cáo tháng của công ty mà trợ lý mang lên, tròng mắt đen láy liên tục đảo qua đảo lại. không hiểu sao nội tâm đâu đó bỗng có bóng dáng tên nhóc con nhẹ nhàng lướt qua.

một chút thôi. hắn chỉ có thể nhìn phớt qua cậu một chút thôi. ngay cả dáng người như thế nào, park jongseong đều không mường tượng hết, nhưng gương mặt hồng hào như da em bé của người nọ khiến hắn có chút muốn lưu tâm, hai gò má kia chẳng phải quá mềm mại hay sao? cảm giác thực mềm thực ngọt nếu cắn vào miệng.

park jongseong giật mình trong nháy mắt, hắn điên rồi, con nít thì đương nhiên sẽ có cảm giác mềm mại đấy. tại sao hắn lại nảy sinh thứ xúc cảm kì lạ như vậy. cơ mà, tên nhóc đó chả phải người lớn đội lốt con nít à?

...

yang jungwon xếp chân, ngồi ngay ngắn trên sofa ở phòng khách. trước mặt là người góp công sinh ra cậu, yang jungwon đối với việc bị ba gọi trở về có chút ngạc nhiên cùng chờ đợi, bởi vì bọn họ đều chọn canada xa xôi để ở lại, yang jungwon sở dĩ không có được thứ tình cảm thiêng liêng đó mới quyết tâm rời nhà đi. yang jungwon cũng không biết cậu đang đón chờ điều gì từ ông nữa, một câu hỏi thăm hoặc là muốn công khai vợ mới chẳng hạn.

"tìm con có chuyện gì sao?"

"phải có chuyện mới tìm con à?"

ông thở dài, nét mặt rõ ràng rất mệt mỏi. yang jungwon nhìn ba mình chằm chằm, hai bên má của ông hóp vào rất sâu, gân tay cũng nổi lên trên bề mặt da thô ráp, xem qua đã biết ông dường như thời gian dành cho công việc nhiều hơn hết thảy.

yang jungwon thiết nghĩ, ngày xưa mình cũng từng rất vui vẻ mà. đến trường với mẹ và được ba đón trở về, có anh trai yêu chiều hết mực, êm ấm hơn biết bao nhiêu đứa trẻ ngoài đấy. chỉ là, vào lúc đó yang jungwon còn quá nhỏ cho những nỗi khổ vặt vãnh của người lớn, vì vậy cậu không biết bọn họ sớm đã chẳng thể sống chung cùng một mái nhà.

mãi cho đến khi yang jungwon ý thức được, mọi thứ đã đi quá xa tầm với rồi.

"theo ba đi canada được không?" ông nói, nhưng rất ngập ngừng, cánh tay lúc thì giơ lên xoa thái dương.

"ba chưa từng bắt con phải rời nơi này, hôm nay... không phải ở đây vẫn tốt à?" yang jungwon ngạc nhiên, đôi mắt to tròn nhìn trân trân người đối diện.

"sang đấy mọi thứ tốt hơn. con ở đây một mình ba không an tâm. sang canada rồi tất cả tùy ý con quyết định"

"con sẽ không" yang jungwon nhẹ nhàng từ chối, cậu bất lực cười trừ, bão to gió lớn cùng lắm thì nhắm mắt cúi đầu băng về phía trước thôi, yang jungwon làm được.

"con đừng bướng nữa jungwon, ba và mẹ đã cố gắng lắm rồi, con--"

"con cũng đã cố gắng lắm rồi. bao nhiêu năm qua không có ba mẹ vẫn tốt, vẫn có thể sáng dậy mở mắt thấy được mặt trời, ba thấy đấy..."

"..."

"cho nên là, con sẽ không đi đâu cả, trừ phi nơi này không còn là của con"

tiếng gót chân từ nhà dưới đi thẳng lên phòng ngủ, không gián đoạn một giây. nhìn bóng dáng mảnh khảnh của yang jungwon từ phía sau, ông lại thở dài, cậu trông ốm hơn lần gặp trước rất nhiều, đây cũng không phải lần đầu tiên ông có ý định mang yang jungwon sang canada, nhưng lúc nói thẳng ra với cậu sao khó khăn đến lạ.

jaywon | trẻ trâu thích chơi đồ cổWhere stories live. Discover now