Quan trọng.

438 60 1
                                    

Đến từ một tài khoản ảo: @Duy nhất của hai bố.

Mỗi lần con hứng lên hỏi bố lớn: “Gia Kỳ ơi, bố nhỏ là gì đối với Gia Kỳ vậy ạ?”

Nếu muốn trêu con, bố lớn sẽ bảo, “Là cục cưng của bố.” Còn không, bố sẽ trả lời con một cách nghiêm túc: “A Trình là người đặc biệt quan trọng.”

Nghe trọng đại làm sao.

Bốn năm chung sống, con vẫn mờ mịt với cụm từ “đặc biệt quan trọng” của bố lớn lắm.

Thủ thỉ với ông bà ngoại, ông bà ngoại chỉ nói “sau này con sẽ hiểu”. Tâm tình với ông bà nội, ông bà nội vỗ đầu con dặn “quản chuyện nhí nhố của hai bố ít thôi”. Trăm lần như một, cái câu “đặc biệt quan trọng” vẫn luôn kích thích sự tò mò của Mã Duy Tình.

Cho đến ngày bố nhỏ đau ruột thừa.

Dáng vẻ lo lắng ấy là lần đầu con bắt gặp ở Mã Gia Kỳ. Bố chẳng kịp thay giày, gấp gáp xỏ dép lê chạy đi lấy xe. Lúc cầm lái trông bố thật bình tĩnh nhưng con có thể thấy bàn tay bố xiết chặt vô lăng. Khi xe dừng bánh, Gia Kỳ vội bế bố nhỏ vào bệnh viện và không để thừa một giây nào cả.

Con sợ bố đi nhanh quá vấp, lon ton chạy theo đỡ phần đầu A Trình tránh va chạm. Nhưng suốt đoạn đường bố lớn bế luôn vững vàng. Khoảnh khắc ấy, con đột nhiên nghĩ rằng bố lớn cẩn thận như vậy có lẽ vì đang bế trên tay “người đặc biệt quan trọng”.

A Trình phải mổ để cắt ruột thừa, may mà toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ.

Con ngồi cạnh bố nhỏ trên giường bệnh, nhìn Gia Kỳ cầm cái bình đựng đầy nước đi loanh quanh phòng.

“Bố ơi, bố đang làm gì vậy ạ?”

Gia Kỳ đến góc phòng, đưa cái bình nước lên cao, xịt xịt: “Bố đang khử bớt mùi. Mùi thuốc sát trùng ở phòng này nồng quá, bố nhỏ con không thích.”

Con “dạ” một tiếng bé xíu. A Trình đang trả lời điện thoại của ông bà nội cũng tắt mic mà “dạ” một tiếng giống con. Bố lớn nhìn A Trình, chun mũi bảo “bạn đừng có đáng yêu như thế”.

Con lặng lẽ nín thở tầm năm giây, giữa bầu không khí đầy tim hồng bay phấp phới, con sợ mình mà hít thở sẽ bị dính chưởng cẩu lương.

À thì, mọi người có để ý không ạ? Những chuyện nhỏ nhặt thế này, dường như người ta chỉ dành cho người đặc biệt quan trọng.

Giờ ăn trưa, bà ngoại có mang cháo đến nhưng bố nhỏ chẳng ăn được mấy muỗng đã đẩy sang con. Tầm ba giờ chiều, bố lớn sợ bố nhỏ đói, thế là xách xe chạy về nhà tự nấu cháo.

Hai bố của con giỏi bằng nhau. Ai cũng biết làm việc nhà và đều xem nấu ăn là chuyện nhỏ như con thỏ. Con thích ăn đồ bố lớn nấu lắm, bố nhỏ cũng thích nữa, nhưng vì tính chất công việc mà bố lớn ít khi được về sớm để phục vụ hai cái bụng nhỏ.

Lần này bố nhỏ nằm viện, bố lớn xin nghỉ ba tuần liền, nghe bảo bố lấy lý do như này: “Em về chăm cục cưng bị ốm. Sếp không cho em nghỉ là em lăn ra khóc cho sếp xem.”

|Kỳ Hâm - Fanfic| Nhà ba ngườiOù les histoires vivent. Découvrez maintenant