Let me treasure u (12)

916 83 8
                                    


Ánh nắng buổi sớm tinh nghịch chiếu xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh, rơi trên mi mắt của người đang say ngủ. Triêu Quang nhăn mặt vì chói, cậu kéo chăn qua đầu, muốn ngủ thêm một lúc nữa.

Nhưng rồi hai mắt thình lình mở to, cậu ngồi bật dậy, phản ứng đầu tiên là choáng váng quay cuồng, đầu đau như búa bổ cùng cảm giác nôn nao khó chịu dâng lên. Triêu Quang mơ màng nhận ra mình đang ở phòng ngủ.


Kim Đạo Anh thất tình rủ cậu đi uống rượu, lúc đầu Triêu Quang chỉ ngồi lắng nghe cậu bạn tâm sự, nhưng rồi Đạo Anh chết tiệt bắt cậu uống không ngừng.


Sau đó... Kí ức dần đứt đoạn mất.

Làm cách nào mà cậu về được đến nhà và còn mặc đồ ngủ, Triêu Quang hoàn toàn không nhớ gì hết.


.


Đúng là không nên dính vào chất cồn hại người đó.

Bình Triêu Quang tự rút ra bài học, phiền não ngửa cổ uống một ngụm nước mát. Sau khi tắm và vệ sinh cá nhân xong, cậu vẫn không nhớ được thêm gì cả. 

Cả Đạo Anh và Đình Hoán đều không trả lời tin nhắn. Cậu bây giờ chỉ còn cách cố gắng an ủi bản thân không làm chuyện gì ngu ngốc thôi.


"Chào buổi sáng" Thanh âm trầm ấm vui vẻ của Kim Phương Điển bất ngờ vang lên từ phía sau khiến Triêu Quang giật mình, thiếu điều muốn phun cả nước ra ngoài.


"Ngủ ngon chứ? Mèo nhỏ!"


Kim Phương Điển ngày càng đến gần cậu. Triêu Quang nép người qua một bên để hắn có thể lấy đồ trong tủ lạnh. 

Cậu liếc nhìn hắn. Kim Phương Điển vừa mới tắm xong, mùi sữa tắm nam tính vươn trên cánh mũi cậu. Mái tóc còn ướt nhỏ giọt xuống theo đường quai hàm sắc cạnh, thấm vào chiếc khăn bông đang khoác hờ hững trên vai. Tầm nhìn của cậu chầm chậm rơi xuống cánh môi mỏng, vô thức nuốt nước bọt.


"Mèo nhỏ gì chứ. Đừng gọi tôi như vậy" Triêu Quang bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị, nói liền một hơi rồi nhanh chóng nhấc chân muốn về phòng. Vậy nhưng cổ tay đã bị người kia giữ lại.


"Chuyện mới hôm qua mà em đã quên hết rồi sao?"


Đúng là cậu đang không nhớ gì cả đây.

Triêu Quang âm thầm tự vấn bản thân, tròn mắt nhìn hắn.


Kim Phương Điển thấy đối phương mím môi đăm chiêu suy nghĩ như vậy, đầu mày từng chút một xô lại với nhau không mấy vui vẻ.

Người hôm qua bị ăn đậu hũ là hắn cơ mà?


Triêu Quang nhân lúc hắn mất cảnh giác một lần nữa nhấc chân muốn chạy, nào ngờ đối phương vẫn phản xạ nhanh hơn. Hắn dùng lực kéo cậu lại, thuận thế nhấc bổng cậu ngồi lên bàn ăn, Kim Phương Điển chống hai tay xuống, khóa cậu lại trong vòng tay mình.

Yosahi | MY BOYDonde viven las historias. Descúbrelo ahora