Kẻ mơ mộng để cảm xúc hoà vào cơn mưa nặng hạt. Người cô độc bị chính cơn mưa nặng hạt nhấn chìm. Mặc kệ sợi mưa làm thấm vai ướt tóc, chàng luật sư ngã lưng lên chiếc giường êm ái với tâm trạng nặng nề. Có lẽ cũng chẳng dễ dàng gì khi được trải qua loại may mắn trống vánh đến như thế.
Đằng đẳng mấy năm chỉ lặng lặng nhìn người như ánh sao toả sáng trên bầu trời. Jung Jaehyun biết chắc chắn sẽ không bao giờ chạm phải ánh mắt của Kim Jungwoo lần nào nữa. Anh nghĩ bản thân vẫn chỉ nên như vậy thôi nhưng không ngờ một thoáng chốc như thế cũng đủ khiến tâm can liền phức tạm lạ thường. Cứ cho là anh may mắn khi ít nhất em ấy vẫn dành cho anh một ánh mắt, một nụ cười nhưng phải chẳng xui rủi là chính anh nhận ra cái trong veo trong nụ cười, long lanh tựa ngàn sao trong mắt ngày nào đã biến mất rồi.
Có phải vì đã khổ đau không.? Có phải vì đã khóc khi xảy ra những cuộc cãi nhau không.? Chẳng biết hôm chia tay em ấy đã khóc trong bao lâu để hôm nay vẫn có thể cười như thế. Nhưng có lẽ hơn bốn năm trôi qua, người thấy day dứt cho mối tình này là Jung Jaehyun. Anh không quên mình đang trong hoàn cảnh nào, cũng biết chắc có hàng ngàn thứ không nên cớ sao lòng anh không cam tâm.
Có khi ông trời đang muốn chế nhạo anh nên hôm nay mưa rơi nhiều đến thế. Mưa rửa trôi mù mịch che lấp đi kí ức hiện ra ở hiện thực là một Jung Jaehyun thấy đau lòng đến nhường nào. Thật sự muốn chối bỏ sự thật rằng cả hai đã không còn là gì nhưng khi bóng lưng người đó rời đi thì anh đột nhiên hiểu ra. Có những chuyện không cam tâm thì cũng phải cam tâm và anh nên mong em ấy gặp một ai đó tuyệt vời. Ai đó em để đàn cho nghe. Ai đó để nắm tay đi xem triển lãm tranh mà em thích. Ai đó không tổn thương người như em... Kim Jungwoo xứng đáng với những điều đó nhưng chán ghét thay là anh vẫn chưa vứt bỏ được. Nếu lúc đó đủ can đảm hơn để cầm tay em ấy cùng viết tiếp câu chuyện tình đó thì có lẽ bây giờ Jung Jaehyun cũng chẳng bị một chữ thương làm dày vò tâm can rồi.
Suy cho cùng thì chúng ta không sai nhưng giờ đây làm sao để có thể quay lại đây...
—— ——
Trời trút xuống cơn mưa rả rít cả đêm buồn. Bầu trời nắng hôm sau cũng bị không khí ảm đạm nuốt chửng đến khi trời sập tối thì tuyết rơi. Trái ngược với Paris hoa lệ đang bị bao trùm trong cái ẩm ướt, lạnh lẽo vô cùng thì trong căn hộ ấm áp, hai người nghệ sĩ đang đắm chìm với thứ âm thanh êm tai đến lạ. Bàn tay Kim Jungwoo lướt trên những phím trắng đen nhẹ nhàng nương theo cây vỹ mà Lee Haechan đang cầm. Tưởng như sẽ chẳng có bất cứ điều có thể phá hỏng không gian luyện tập nghiêm túc của hai người nghệ sĩ này thì một tiếng chuông điện thoại phá hỏng thế giới âm ngạc đó và khiến cả hai phải gấp gáp trở về hiện thực nhanh chóng rời khỏi nhà trong tình trạng hốt hoảng.
Trước cửa bệnh viện lúc này, bóng dáng vội vã của hai người châu Á thu hút vài ba ánh nhìn tò mò. Có thể thấy cả hai đã gấp đến mức nào khi thở ra từng hơi khói lạnh vì chạy. Cái người có dáng vóng nhỏ bé hơn dường như đã muốn bật khóc vì lo sợ, còn người cao ráo trắng trẻo thì trông trầm ổn hơn nhưng chung quy thì chẳng ai bình tĩnh khi nghe nhận tin từ người thân rằng đã gặp tai nạn cả. Nhưng thật may mắn là Haechan vẫn còn có thể ôm chặt người yêu lành lặn khoẻ mạnh của mình mà trách móc ở một góc bệnh viện.
YOU ARE READING
• JAEWOO || Try Again
FanfictionJung Jaehyun thất hứa rồi... • Pairing: Jung Jaehyun - Kim Jungwoo • Tác phẩm có chứa văn học trong và ngoài nước • Một sản phẩm của trí tưởng tượng
Chapter 5: let it snow
Start from the beginning
