Vỏn vẹn vài dòng tin nhắn thôi Jung Jaehyun có thể thấy sự bức bối khủng khiến đến từ Johnny Suh. Hắn muốn dạo phố Paris lắm nhưng chẳng thể đi đâu vì mấy lô đất bạc tỉ của mình. Còn anh từ khi đặt chân đến đây chẳng làm gì khác ngoài làm việc. Ngẫm nghĩ thì đúng là nhàm chán thật. Thời tiết mùa đông lúc này đòi hỏi chút nắng ấm là hi hữu nhưng không có tuyết rơi cũng không có mưa ẩm là điều không quá tệ. Cuối cùng thì chàng luật sư vẫn là quyết định thay đồ xuống phố một chuyến. Ghé mua một ly coffee đen vì sở thích cá nhân đắng nghét rồi bắt xe đến trung tâm thành phố. Vốn chỉ là định xem triển lãm giải trí thôi nhưng Jung Jaehyun chính quyết định này đã khiến anh vô tình nhìn thấy mảnh linh hồn nghệ thuật của mình.
Ở nơi mọi giác quan dường như đều đắm chìm trong những tác phẩm nổi tiếng trải dài từ sàn rộng đến tầng ca và trên cả những bức tường. Cái đẹp của nghệ thuật làm con tim nghệ sĩ rộn ràng. Trong bầu trời đêm đầy sao lúc này có một người đã hoàn toàn đắm chím vào thế giới cảm xúc của tuyệt tác để đời kia. Có lẽ là muốn ghi nhớ tất cả những vẻ đẹp nghệ thuật của Vincent Van Gogh - người thi sĩ tài hoa kia. Dường như Kim Jungwoo không muốn bỏ lỡ một giây nào để ngắm nhìn sự hoàn hảo đó cho đến khi ánh mắt cậu vô tình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong bầu trời đêm đầy sao ấy.
Tình ngỡ chết trong nhau nhưng tình vẫn rộn ràng. Người ngỡ quên nhưng người vẫn bâng khuân... Trong một khắc mọi vẻ đẹp nghệ thuật cố ghi nhớ bổng chốc như gió cuốn đi. Tâm trí chỉ có thể hoạ lên rõ ràng đường nét của một người mà cố mãi vẫn chưa thể quên.
Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc hai ánh mắt xa lạ nhưng lại quen thuộc chạm nhau. Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời được. Mọi giác quan lúc này dường như mới thật sự được thức tỉnh. Như một cái chớp mắt rồi tỉnh dậy sau giấc mơ mà cả hai đã cùng mơ một giấc. Quen thuộc hệt giây phút đầu tiên nhưng chính kí ức được gợi lại mà bất giấc thấy ngạt thở đến tê dại. Bốn năm dài đằng đẵng trôi qua với nổi nhớ âm ĩ nhưng Jung Jaehyun chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại người đó. Càng không nghĩ người đó có thể cười với một kẻ đã phá tan một giấc mơ đẹp của cả hai.
-" Ngạc nhiên thật.! Không nghĩ có ngày sẽ gặp Jung Jaehyun ở triển lãm nghệ thuật đấy. Chào anh.! Anh vẫn sống tốt đúng chứ.?"
Không nhìn ra chút lúng túng nào trong ánh mắt trong veo ấy cả.! Liệu khi lời chào hỏi thiệt như những người bạn đã lâu không gặp lại thót ra từ miệng của một người đã rất thân thuộc với mình có mấy phần đau lòng.! Chàng luật sư không muốn thể hiện việc bản thân đang cảm thấy chua chát khi nghe được câu chào cùng nụ cười dịu dàng của người đó. Có lẽ anh nên mừng vì Kim Jungwoo còn nhớ tên của một kẻ như anh thì hơn. Sau quá nhiều chuyện xảy ra thì Jung Jaehyun làm sao quên được điều gì đã khiến người trước mắt anh rời đi. Làm sao có thể nói rằng cuộc sống anh tốt khi em ấy rời được đây. Càng không thể nói anh chẳng ổn chút nào khi anh đánh mất em ấy. Một nụ cười như chưa từng có chuyện gì dường như khó quá với anh.
Có những thứ tưởng chừng như xa lạ nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt thôi là đủ biết đối phương nghĩ gì. Có lẽ Kim Jungwoo biết rằng sự im lặng của Jung Jaehyun chính một câu trả lời nên cậu cũng sẽ mặc định cho rằng anh vẫn sống tốt vậy. Đứa trẻ mộng mơ năm nào với trái tim hằn rõ vết sướt vô tình chạm phải ánh mắt chứa đầy bầu trời sao của ai đó mà bất giác sợ hãi muốn trốn tránh. Rõ ràng đang cùng đắm chìm trong "Đêm đầy sao" của Vincent Van Gogh. Trong cái không gian mà những chuyển động ánh sáng được mô tả một cách tuyệt vời nhưng hai con người đó dường như tuyệt vọng với cả trăm ngàn cảm xúc mà chẳng thể nói ra.
Rốt cuộc vị danh hoạ tài hoa kia làm sao có thể vẽ được một đêm sao tuyệt đẹp này vào ban ngày.? Là vì ông đã ghi nhớ chính xác đến từng chi tiết về bầu trời đêm đó sao.? Giống như việc một Jung Jaehyun luôn nhớ Kim Jungwoo chính là mãnh linh hồn nghệ thuật duy nhất mà anh có. Hay lại giống một Kim Jungwoo cố gắng quên đi nhưng cuối cùng lại bản thân ghi nhớ mọi thứ về Jung Jaehyun.
Đêm hôm đó chẳng có đầy sao lung linh như tác phẩm tuyệt đẹp kia.! Dưới cơn mưa nặng hạt rút xuống, chàng luật sư sớm chẳng hiểu rõ tiết trời Paris chỉ có thể đứng lặng chờ mưa tan. Rồi người đó lại đến bên cạnh với một chiếc ô trên tay. Vẫn là nụ cười dịu dàng hệt như cái buổi sáng mùa đông anh từng thấy bốn năm trước vậy. Khi đó anh chẳng có cơ hội thấy được dáng vẻ tình yêu của mình rời đi. Nhưng lần này thì Jung Jaehyun đã thấy được rồi. Kim Jungwoo chẳng nói gì chỉ đưa chiếc ô duy nhất của mình cho anh rồi nhanh chóng lao ra ngoài mưa và ngồi lên xe của ai đó chờ sẵn mà biến mất. Trong chớp mắt thôi làn mưa trắng xoá nuốt chửng bóng hình trong tâm trí của anh. Cầm chiếc ô trên tay, Jung Jaehyun cay đắng phải thừa nhận rằng anh và người đó vốn chẳng là gì của nhau cả... Tình yêu của anh đã rời đi từ rất lâu rồi và cả hai hiện tại cũng chỉ là người dưng từng quen rồi.
Paris đêm đó mưa rơi
Làm lòng người cũng nặng trĩu hạt.
——————————tbc——————————
YOU ARE READING
• JAEWOO || Try Again
FanfictionJung Jaehyun thất hứa rồi... • Pairing: Jung Jaehyun - Kim Jungwoo • Tác phẩm có chứa văn học trong và ngoài nước • Một sản phẩm của trí tưởng tượng
Chapter4: paris in the rain
Start from the beginning
