-" Tôi không bợ đít ai hết, tôi làm đúng công việc của mình thôi. Tiền bạc chắc chắn sẽ chia như thoả thuận, cậu cứ chuyên tâm giữ mấy lô đất của mình khỏi bên công tố đi.! Cúp máy đây.!"
Suy cho cùng thì luật sư Suh và luật sư Jung quen biết nhau cũng lâu nên tình nghĩa giữa cả hai cũng to như túi ba gan đựng vàng vậy. Nhận job vì tình nghĩa còn tiền bạc chắc là đi kèm theo giấy báo có của ngân hàng thôi. Tình nghĩa bạn bè lâu năm giờ còn chẳng quan trọng bằng giấc ngủ nữa. Jung Jaehyun nói cúp là cúp ngay. Quăng điện thoại mà tiếp tục công việc ngủ dang dỡ. Không lâu sau tiếng chuông điện thoại một lần nữa lại vang. Lần này chàng luật sư ngái ngủ đã cáu thật rồi.
-" Không phiền thì chiều nay cậu đến triển lãm nghệ thuật ở trung tâm thành phố giúp tôi nhé.!"
-" Phiền.!"
-" Làm ơn đi Jung Jaehyun.! Địa chỉ, thông tin và vé QR tôi sẽ gửi cho cậu liền. Chỉ cần cậu đến đó thôi còn bợ đít để tôi sẽ làm. Vậy nhé.!"
Cơ hồ như Johnny Suh cũng không dám vòng vo cho Jung Jaehyun một cơ hội mở miệng phản kháng thì đã ngắt máy. Lúc này có cố thì cũng chẳng thể nhắm mắt ngủ được nữa, chàng luật sư cuối cùng đã thức dậy với vẻ mặt cực kì bất mãn với đời. Không mất quá lâu điện thoại đã ting ting vài ba thông tin được uỷ thác. Anh thật sư chẳng biết trong vụ kiện này, Johnny Suh sẽ có được bao nhiêu phần trăm lợi nhuận mà nhọc tâm đến như vậy. Không chỉ nhờ anh đối xử với khách hàng như thượng đế mà lần này còn quá quắt đến nổi nhờ triển lãm chiều lòng thượng đế nữa. Luật sư Jung cả đời chỉ cãi lộn mướn cho con người chứ không làm việc với thượng đế nên anh vừa lướt qua tấm vé điện tử trên điện thoại thì quăng sang một bên không thèm đếm xỉa gì tới cái gọi là uy tín của bạn mình nữa.
Triển lãm sao.? Đời nào chàng luật sư lại đi xem chứ.! Đúng hơn là Jung Jaehyun chẳng bao giờ đi xem nếu không có Kim Jungwoo cả. Cảm giác như rất lâu rồi kể cái ngày anh chủ động mua hai tấm vé xem triển lãm và trở về thật nhà sớm. Ngày mà người đó rời đi khi cơn bão tuyết dường như sắp tan để đón những chồi hoa xuân nở rộ. Đến nay anh cũng chẳng nhớ mình đã làm gì với hai tấm vé đó nữa. Ngồi thất thần trên giường nhìn bầu trời âm u lúc này chàng luật sư cơ hồ cảm thấy rũ rợi. Hôm nay tuyết không rơi, rượu cũng không uống mà sao đầu óc cứ thấy nhớ nhung vô cớ. Jung Jaehyun nào có dám nhận bản thân nhớ người. Anh chỉ là đang nhớ đến những lời hứa ấu trĩ của mình thôi. Anh đã nợ người đó một lần xem hoà nhạc, một lần xem triển lãm và một chuyện tình cổ tích.
Lại để đầu óc trôi theo dòng tâm trạng, tiếng ting nhắn từ chiếc điện thoại bị quăng ở góc giường đã đưa chàng luật sư trở lại thực tại. Vẫn là người đó với một số thông tin hữu ích về buổi triển lãm tranh thôi. Nhưng lần này mạnh dang kèm theo vài ba câu mỉa mai lối sống nhàm chán của Jung Jaehyun nữa. Suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào ba cái chữ nghĩa pháp lý chứ chẳng biết để bản thân giải trí hay chỉ đơn giản là tận hưởng chút không khí trời Tây. Kinh đô ánh sáng người ta muốn đến còn phải ước vậy mà có người được bao trọn gói thì không biết tận hưởng. Luật sư Suh thì rất yên tâm khi uỷ thác công việc cho luật sư Jung nhưng anh không hề hài lòng khi để kẻ khô khan này tận hưởng chuyến công tác trong mơ này đấy. Phí hết của trời.!
YOU ARE READING
• JAEWOO || Try Again
FanfictionJung Jaehyun thất hứa rồi... • Pairing: Jung Jaehyun - Kim Jungwoo • Tác phẩm có chứa văn học trong và ngoài nước • Một sản phẩm của trí tưởng tượng
Chapter4: paris in the rain
Start from the beginning
