Phiền Hà [CHIVIET]

630 49 23
                                    

----------------------------------------

Xoay đều.....xoay đều....xoay đều......tiếng lách cách...mấy viên đá nhỏ nhỏ va chạm nhau cùng cuốn theo dòng xoay....ly nước giải khát được khuấy động bên trong dưới bàn tay của một cô nàng khó chịu, cảm tưởng như nàng ta đang khuấy đảo một thứ gì đó làm vơi đi cái cảm xúc như sáo rỗng hiện tại...

-"......Huhh....chán chết đi được......"

Chậc chậc, cái lời than vãn mỏi mệt....ở đây...ta có một người con gái đang ngồi vắt chéo chân, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn theo nhịp điệu vô thức trong khi đó lại hướng ánh nhìn chăm chăm đến áng trời xanh xa xăm......nàng ta, có một làn da đỏ phớt, ngôi sao ướm vàng đính lên gương mặt trái xoan.....ngũ quan đồng đều theo sự hoàn mỹ, đôi môi mọng đỏ sẫm tựa hai cánh hoa hồng xếp gọn vào nhau....nàng làm gì tại chốn này?

Không một ai, là nàng đang tự chôn chân mình tại nơi không bóng người này, cũng không hiểu tại sao bản thân lại ngồi đây. Đợi chờ chăng? Không....nàng chỉ bất giác yên thân ở đây, không vì lẽ gì cả.

Tận hưởng một chút nhàn hạ mà tưởng chừng như không bao giờ có được, bận, sự bận rộn phát sinh nên một tư tưởng khá trẻ con....cho rằng thời gian nó còn chẳng quan trọng nữa, vì là VietNam, nàng vứt đi sự lo âu về cái gọi là thời gian. Tồn tại trên cõi đời này cũng đã nghìn năm trời, nàng chỉ lo sợ một thứ thật đơn giản.....rằng mình đã quên mất điều gì đó...

Nàng nhắm nghiền lại đôi cửa sổ tâm hồn, thoáng nhẹ cảm nhận được luồn gió lướt qua như chào hỏi nàng đây. Thật thơ mộng làm sao, thật thanh bình......với VietNam, đây là thứ nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến chính bản thân có thể đạt được, chưa bao giờ nàng dám mơ tưởng đến cảnh mình có thể ngồi đây sau tất cả, nhăm nhi cốc nước mà không cần nghĩ ngợi quá nhiều, không cần phải sợ hãi, không cần quá cảnh giác.....ít nhất....là hiện tại.

Không ngừng nhớ đến nó, sẽ chẳng bao giờ tâm trí của một cô gái ở tuổi đôi mươi quên đi những khoảnh khắc đầy bi ai đó, cho đến tận bây giờ, bản thân cô dường như còn quên mất mình có được sự bất lão, nhưng chẳng quên được bản thân đã trải qua bao nhiêu thăng trầm cung bậc cảm xúc, trải qua bao nhiêu thời khói lửa vang vọng tiếng súng, trải qua sự mất mác đau thương.

Tâm hồn nàng đã sớm bị đục khoét một cách sâu hóm, e rằng bản chất cũng đã thay đổi dẫu cho chính mình còn chẳng hề nhận ra. Chao ôi tấm thân nhỏ bé tội nghiệp, từ nhỏ đã phải chịu đủ nhưng thứ nặng nề trên vai mà cái "Chiến Tranh" đã gây nên.

Thử hỏi xem nếu là tôi thì có lẽ sẽ không thể đủ vững tâm mình mà vượt qua nhưng thứ kinh khủng như thế này, càng không thể đủ lý trí để chứng kiến từng đợt mạng sống của mọi người....bị tước đi một cách dễ dàng bởi những cánh bạc lượn lờ trên bầu trời. Làm sao để có thể quên đi những nổi ám ảnh kinh hoàng một thời vởn vơ quanh trí óc của ta vào mỗi đêm buông xuống?

Nàng ấy, chính nàng ấy đã qua bao năm trời, không......dẫu cho cả dòng họ tổ tiên có đội mộ được mà sống dậy, dẫu cho bất kỳ ai như bản thân nàng, cũng không thể quên được. Không vì cái sải cánh tự do của hòa bình, không vì ánh hào nhoáng trời xanh.....dù có là như thế....đôi cánh cũng đã từng dính máu, từng chịu đựng những đòn vết thương cả tinh thần lẫn thể xác, bầu trời xanh cũng từng mù mịt như một cơn ác mộng, khắp trời là những cánh bay của tử thần trên cao....

ONESHOT COUNTRYHUMANS | Xuyến ChiWhere stories live. Discover now