CÁI NHÌN ĐẦU TIÊN

762 89 5
                                    

Kết thúc một buổi học tẻ nhạt nữa, chỉ còn khoảng 4 tuần nữa sẽ kết thúc kì học phụ đạo. Mấy hôm trước Ohm học vào buổi sáng nên cậu không nghe thấy tiếng ghita, nhưng hôm nay học buổi chiều thì lại nghe. Khá chắc là ai đó tập nhạc nhưng cậu không biết là trường đang có hoạt động gì. Người đó thường tập nhạc vào chiều muộn như thế này, hôm nay Ohm nhất định phải tìm ra người đánh bài nhạc này.


Sau hôm ở tiệm đĩa về, Ohm thật sự nghiện bài hát này. Nhưng những bản nhạc trên mạng lại nghe không hay bằng bài hát từ băng đĩa dù có chung 1 ca sĩ hát. Những hôm học buổi chiều như hôm nay, cậu sẽ được nghe người đó đánh bản nhạc này bằng ghita sau khi tan học lại đến tiệm đĩa nghe nhạc cùng dì chủ ở đó. Cậu cũng phụ vài việc lặt vặt cho dì, đổi lại cậu được nghe nhạc miễn phí.


Ohm đi theo linh cảm, cậu cũng không biết người đó tập đàn ở đâu, nhưng cứ đi về phía phòng nhạc. Tiếng đàn ngày càng lớn chứng tỏ Ohm đã đi đúng hướng. Cậu mở cửa phòng nhạc một cách đột ngột mà quên rằng làm như thế này người khác sẽ ngạc nhiên với sự xuất hiện của cậu.


Căn phòng trở nên yên ắng, phía cửa sổ là một cậu bạn với cây ghita ngồi trên bệ cửa, đang đưa mắt nhìn về phía Ohm. Ráng chiều vẽ lên đường nét tinh tế của người ôm đàn, nhưng vì ngồi ngược sáng nên Ohm không thấy rõ cậu ta. Khoảnh khắc đẹp đẽ đó cứ như khiến mọi thứ đứng lại tại chỗ, không gian, thời gian như ngưng đọng, không một ai lên tiếng phá vỡ bức tranh tĩnh lặng này. Cuối cùng, mùa hè của Ohm đã bớt tẻ nhạt đi rồi chăng?


"À ừm...xin lỗi, nhưng vì cậu đàn hay quá nên tôi mới tò mò ai là người đánh bài nhạc này."


"Cậu thích là được." Người đó nói, cứ như đây không phải là lần đầu họ gặp nhau mà nó là một cuộc hội ngộ giữa những người bạn cũ mà rất lâu rồi mới gặp lại.


"Vậy tôi có thể ngồi đây nghe được chứ?"


"Tôi không định đàn tiếp, nhưng nếu cậu muốn thì được thôi."


Tiếng đàn được tiếp tục, nhưng những âm thanh đó không khiến Ohm thấy hứng thú nữa, thay vào đó là người chơi đàn. Có chút quen thuộc thì phải? Nhưng gặp ở đâu mới được, cậu không nhớ ra. Cậu ngờ ngợ nhớ ra gì đó nhưng lại không chắc là trí nhớ của mình có đúng hay không, đợi đến khi cậu ấy chơi đàn xong thì mới lên tiếng hỏi.


"Có phải cậu là người hôm trước ở tiệm đĩa không?"


"Cậu thấy hả?"


"Có, tôi đã thấy cậu đến đó."


Cậu ấy đi lại gần, đường nét trên gương mặt trở nên rõ ràng hơn, Ohm cuối cùng cũng đã biết mặt người bạn mới này. Cậu ấy cười với cậu, nụ cười với cái má lúm thật ngọt ngào. Ohm ngồi ngây ngốc nhìn cậu ấy cất ghita, sau đó quay lại nhìn cậu. Hai người chạm mắt với nhau, cái nhìn đầu tiên. Nanon bối rối nhìn sang chỗ khác rồi hỏi cậu.

[OHMNANON] THE SUMMER OF JUNEDove le storie prendono vita. Scoprilo ora