Chương 47

586 28 0
                                    

Tối hôm ấy thời gian dường như trôi qua một cách chậm chạp. Lạc Thiên cảm tưởng như bị nuốt trọn bởi màn đêm lạnh lẽo này. Hắn loạng choạng đi vào cổng bệnh viện trong tình trạng ngà ngà say. Chưa bao giờ và cũng chưa từng có người nào khiến hắn đau đớn đến thế

Chỉ duy nhất cô gái đó. Cô gái đó nhẫn tâm gạt bỏ tình cảm tình cảm của hắn. Lý do vì sao!? Tóm lại là Lạc Thiên anh không tốt ở chỗ nào cơ chứ.

* Lam Y! Chẳng lẽ em đã có người trong lòng rồi sao!? *
Suy nghĩ này vô thức hiện lên trong đầu hắn. Nhưng điều đó lại làm Lạc Thiên đau đớn gấp bội. Nếu thật sự là như thế thì hắn sẽ không chấp nhận. Hắn sẽ không thể nhìn người  mình yêu cùng hạnh phúc bên một người đàn ông xa lạ mà không phải là hắn

Có thể nói hắn ích kỷ, nhưng sự ích kỷ này chỉ dành riêng cho cô gái đó mà thôi. Lạc Thiên có lẽ đã không thể nào thoát ra khỏi ái tình của Lam Y nữa rồi. Tại sao!? Vẫn cứ đương đầu vào nó mặc dù biết chẳng có kết quả tốt đẹp nào.

Mang tâm trạng nặng trĩu bước vào bệnh viện. Lạc Thiên tỏa ra thứ sát khí chết người làm cho tất cả không ai muốn đến gần. Hắn bây giờ cảm thấy rất tồi tệ, sự tuyệt vọng như muốn nuốt chửng lấy hắn.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thiên hắn phải nếm trải mùi vị này. Hắn bây giờ cũng đã hiểu rõ được rồi. Tình yêu chính là món quà và cũng là sự trừng phạt. Dù là người mang trí tuệ cao đến mức nào thì khi rơi vào ái tình cũng sẽ trở nên thảm hại như thế.

_ Viện trưởng! Có một ca phẫu thuật gấp! Bệnh nhân hiện tại đang rất nguy kịch _

Lạc Thiên lúc này vẫn còn men rượu nên tâm trí không mấy tỉnh táo. Nhưng ít ra hắn vẫn còn sót lại chút ý thức mà lên tiếng nhắc nhở vị bác sĩ nam kia

_ Hiện tại tôi không phù hợp để tiến hành ca mổ! Cậu đến nhờ phó viện trưởng giúp cậu một tay _

Vị bác sĩ đứng kế bên gật đầu đồng ý. Vì mùi rượu trên người viện trưởng thật sự quá nồng, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót trong cuộc phẫu thuật

_ Tôi đã hiểu! _

Lạc Thiên hắn từ từ tiến về phía thang máy mà trở về phòng làm việc của mình. Tâm trạng rối bời khiến cho đầu óc hắn quay cuồng

Hắn buộc phải buông bỏ đoạn tình cảm này xuống sao!
___

_ Tiểu Thanh! Hôm nay học thật tốt nhé! _

Lam Y đưa Tiểu Thanh đến trường theo đúng như lời đã hứa. Chỉ cần yên bình như thế cũng đã đủ, trải qua một cuộc sống vui vẻ cùng tiểu Thanh bé nhỏ cùng ăn cơm cùng trò chuyện. Lam Y cô chỉ cần như thế thôi

Có lẽ đó cũng là món quà an ủi cho tâm trí dần bị mục rữa. Cảm thông cho sự trống rỗng từ kiếp trước đến kiếp này

_ Chị đi cẩn thận! Chiều đến rước em nhé! _

Lam Y ấm áp nhìn tiểu Thanh sau đó gật đầu thỏa hiệp. Trông thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy lon ton vào sân trường khiến cho tâm trạng của cô bỗng dưng cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết

Nhưng niềm vui này phải tạm gác lại thôi. Còn quá nhiều chuyện khiến cô phải bận tâm. Ngay sau khi trở về từ thành phố H, tìm ra được nguyên nhân cái chết của người cha quá cố. Cảm giác hận thù vốn đã nguôi ngoai từ kiếp trước nay lại lập tức trỗi dậy và nó cũng là hương vị không dễ nếm một chút nào
Thân thể này hiện tại chính là do cô làm chủ. Nhưng cũng không thể vì thế mà không trả ơn cho chủ thể, mặc dù ngay từ đầu cô cũng không muốn sống tiếp. Có thể là bắt đắc dĩ hoặc cũng là do sự sắp xếp của thượng đế

_ Dù muốn hay không thì mình vẫn phải trả ơn! Cảm giác khi biết được sự thật bị chôn vùi nhiều năm thật khiến mình khó chịu! _

Lời nói vừa dứt thì cũng là lúc cô quay trở lại trường học sau thời gian thi cử vật vã. Lam Y cho họ danh dự thì buộc phải trả lại cho cô phần thưởng.
Khi sống lại ở thế giới này Lam Y có thể cảm nhận được mình bắt đầu trở nên rất hẹp hòi nếu không muốn nói là ích kỷ. Nhưng đó là một điều cần thiết, muốn tồn tại ở đây thì buộc phải ranh mãnh hơn bao giờ hết để bảo toàn tính mạng cho chính mình

Lam Y không chấp nhận việc chết dưới tay của bất kỳ ai, đặc biệt là đã có sự sắp xếp từ trước. Trừ khi cô từ bỏ mạng sống này

Đặt chân vào phòng hội trường quen thuộc, vẫn là bầu không khí náo nhiệt đó ước tính có thể lên tới 80 đề-xi-ben. Tiếng xì xào bàn tán không có điểm dừng
Nhìn kỹ thì hôm nay An Nhiên, cô ta đang ngồi cạnh một chàng trai rất tuấn tú. Thật không ngờ lại cao tay đến mức đem cả vị tài tử lắm tiền đó đến đây.

_ Đinh Kỳ! Hôm nay em sẽ biểu diễn lại tiết mục ở cuộc thi vừa rồi! Em lo lắng mình sẽ mắc sai lầm quá đi mất! _

_ Đừng quá lo lắng! Ở đây sẽ chẳng ai có thể ức hiếp em! _

_ Anh là tốt nhất! _ Gương mặt của cô ta tỏ vẻ ái mộ trông thấy rõ. Cũng phải thôi, vớ được một con cá to như thế nếu không giữ chặt thì chắc chắn sẽ vụt mất

Lam Y nhìn toàn cảnh vừa rồi thì trong lòng cảm thấy có chút an tâm, vì tiến độ vẫn đi theo cốt truyện. Cứ như vậy đi, cô về sau sẽ chỉ tập trung vào chuyện riêng và cuộc sống của mình mà thôi còn lại tất cả những chuyện còn lại sẽ bị gạt sang một bên.

Nhưng vừa định ngồi vào chỗ trống trước mắt thì đã phải chạm mặt với Vũ Nghi. Từ sau chuyện tình cảm phức tạp đó cô ấy cũng nhận ra sự thay đổi của Lam Y đối với mình nên ngay lập tức nhận ra sự thật đã bị bại lộ. Tình cảnh trước mắt ngoài sự ngượng ngùng ra thì chẳng còn điều gì khác.
Lam Y quan sát thái độ của đối phương rồi cũng không lựa chọn ngồi ở vị trí đó mà trực tiếp chuyển xuống dãy ghế thứ 3. Lam Y không cảm thấy cô đơn, bởi vì ngay từ đầu cô đã là một con sói đơn độc. Tình bạn lẫn tình yêu chung quy cũng chỉ là điều kiện cần mà thôi

Nữ Phụ Khuynh ThànhWhere stories live. Discover now