Chương 45: Mạc Sĩ Thịnh

459 29 1
                                    

Vũ Văn Quân Quyết lo lắng lúc tỉnh lại chỉ thấy Tử Thư ghé vào bên giường ngủ, không khỏi nhíu mày, đắp ngoại bào ở bên giường lên cho hắn,

Áo bào đắp lên, Mộ Tử Thư liền tỉnh, vội vã tỉnh táo lại, "Ngươi đã tỉnh, khá hơn chút nào không?"

Vũ Văn Quân Quyết thấy sắc mặt hắn mệt mỏi, kéo người lên giường ôm vào ngực, áp tay lên trán hắn, lại cầm chặt bàn tay lạnh như băng kia ủ ấm cho hắn.

"Ta đã nói với ngươi như thế nào, hôm nay có chút lạnh, nếu ngươi bị cảm thì làm sao?"

Mộ Tử Thư cảm thụ được cái ôm ấm áp, cong môi, lắc đầu nói: "Không có việc gì, ngươi đã khá hơn chút nào chưa?"

Trên lưng vẫn nóng hừng hực đau rát, nhưng không muốn khiến Tử Thư lo lắng, Vũ Văn Quân Quyết chỉ nhàn nhạt nói: "Tốt hơn nhiều, chớ lo nắng."

Mộ Tử Thư quay đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt có vẻ tốt hơn đêm qua nhiều, cũng thoáng an tâm. Rời khỏi lồng ngực hắn, dìu hắn nằm sấp xuống.

"Ta kêu ảnh vệ sắc thuốc cho ngươi, ta đi bưng thuốc tới."

Biết lần này hắn sợ hãi, cũng minh bạch hắn lo lắng trong lòng, mặc dù không muốn uống thuốc gì, nhưng Vũ Văn Quân Quyết cũng không ngăn cản hắn, mặc hắn xuống lầu lấy thuốc, chỉ báo cho một ảnh vệ âm thầm đi theo bảo hộ hắn.

An tĩnh lại, Vũ Văn Quân Quyết mới bắt đầu suy tư sự kiện ám sát đêm qua.

Mũi tên hướng bên kia bay tới, là thích khách mai phục ở đó hay là nhóm thích khách khác? Nhưng mục đích lần này xác minh muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ sợ không phải là những nữ nhân trong hậu cung kia rồi, hậu cung vốn chưa có con cháu nối dõi, không có khả năng hạ sát thủ với hắn. Như vậy là Hoàng đế Mặc Sĩ sao? Với hoàn cảnh hiện tại của Vũ Văn Hoàng triều, hắn cũng không lỗ mãng đến nỗi thuê sát thủ, huống hồ Hoàng đế Mặc Sĩ không phải sẽ vì một công chúa không nặng không nhẹ này... đến tột cùng là người nào?

Đang suy nghĩ, cửa sổ bỗng nhiên phi thân tới mấy người mặc hắc y, cơ hồ cùng thời gian, ảnh vệ chỗ tối cũng lập tức hiện thân đối chiến tại chỗ với đám hắc y kia.

Vũ Văn Quân Quyết liếc nhìn những người mặc áo đen kia, đêm qua đám kia cũng mặc quần áo như vậy.

Hai phe trong phòng đánh nhau rất mãnh liệt, các vật dụng bày biện bên trong căn phòng không tránh khỏi đổ vỡ, một trận đổ vỡ ầm ĩ.

Vũ Văn Quân Quyết không kiên nhẫn nhíu mày.

Lúc này chỉ nghe thấy một tên áo đen lớn tiếng nói: "Chủ tử của chúng ta muốn gặp mặt ngài, cũng xin công tử vui lòng đến chơi."

Nhãn thần sắc bén nhìn bọn họ, Vũ Văn Quân Quyết cong khóe miệng, nhãn thần đã có vài phần hiểu rõ.

Trong căn phòng còn đang đánh nhau, cửa bỗng bị mở ra, Mộ Tử Thư kinh ngạc ngẩn người nhìn tình trạng bên trong, vừa ở bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng không để ý bát nước thuốc trong tay, vội vàng chạy đến bên giường bảo vệ trước người Vũ Văn Quân Quyết.

"Quân Quyết, ta đưa ngươi ra ngoài."

Nhìn người phía trước lo lắng, Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn vào trong ngực, hôn trán trấn an hắn.

Không muốn liên lụy tới Tử Thư, Vũ Văn Quân Quyết cHoàng áo lên người, trầm giọng nói: "Dừng tay!"

Hắc y nhân cùng ảnh vệ lập tức đình chỉ tranh đấu, nhìn về phía Vũ Văn Quân Quyết.

Mộ Tử Thư cũng không rõ nhìn hắn.

Vũ Văn Quân Quyết ôm hắn trấn an, nhìn về phía hắc y nhân nói: "Ta đi với các ngươi, không được thương tổn hắn."

Hắc y nhân vội vàng cung kính nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm bị thương vị công tử này, mời!"

Mộ Tử Thư không thể tin nghe Vũ Văn Quân Quyết nói câu kia, trừng lớn hai mắt, sắc mặt tái nhợt cầm tay hắn run giọng nói: "Ngươi nói bậy bạ cái gì đó! Không được đi theo bọn họ!"

Trấn an ôm người trong ngực hôn lên trán hắn, ghé vào tai hắn ôn nhu nói: "Không có chuyện gì, người kia sẽ không đả thương ta, ngươi đợi ta ở chỗ này, không được phái ảnh vệ đi theo ta, bảo vệ tốt chính mình."

Mộ Tử Thư nào nghe theo lời hắn, lắc đầu nói: "Ta đi cùng với ngươi."

Vũ Văn Quân Quyết không đồng ý, kiên nhẫn giải thích: "Người nọ không muốn nhìn nhất là người khác có đôi có cặp, ngươi đi sẽ khiến ta phân tâm, ngoan ngoãn ở đây chờ ta, đừng lo lắng."

Nói xong Vũ Văn Quân Quyết lướt nhẹ qua tay Mộ Tử Thư đang cầm tay hắn, cùng hắc y nhân li khai, trước khi rời đi còn liếc mắt ra hiệu cho ảnh vệ.

Mộ Tử Thư thấy hắn rời đi, bỗng nhiên có loại cảm giác mất đi, trong lòng vô cùng đau đớn, vội vã muốn đuổi theo, lại bị mấy ảnh vệ chặn lại đường đi.

"Tránh ra!"

Mấy ảnh vệ chỉ cúi đầu, nghiêm túc nói: "Chủ tử có lệnh, công tử không thể đi."

Mộ Tử Thư thấy bọn họ nghiêm túc chặn cửa, có chút vô lực thở hổn hển mấy cái, cường ép mình tỉnh táo lại, hỏi: "Đối phương là ai, các ngươi biết không?"

Độc sủng hậu cungHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin