Chương 8

1K 118 8
                                    

"Cạch!"

Đôi đũa trong tay Vị Thành bị dọa rớt xuống, không thể tin được nhìn người trước mặt, nửa ngày không nói được tiếng nào.

Tẫn Hữu Thương Lục và Tạ Dịch Bân... thế mà thật sự là một người.

"Kinh ngạc đến thế sao?" Tạ Dịch Bân lấy giúp cậu một đôi đũa khác, bình tĩnh đưa sang: "Không phải em vẫn cảm thấy giọng của anh rất giống một người bạn của em à?"

Tạ Dịch Bân im lặng hai giây: "Anh chính là người bạn đó."

Bên tai dường như văng vẳng những lời Tẫn Hữu Thương Lục từng nói, thanh âm hòa làm một với người trước mặt. Một lúc lâu sau rốt cuộc Vị Thành cũng phản ứng lại, đột nhiên đập bàn: "Anh gạt em!"

Tạ Dịch Bân cười hỏi lại: "Anh gạt em cái gì?"

"Anh, anh..."

Vị Thành chỉ nói bóng nói gió vài lần, chưa từng hỏi thẳng ra lần nào, cho nên cũng không thể nói là lừa gạt.

"Anh dùng thân phận khác tiếp cận em, hơn một năm cũng không chịu nói!" Vị Thành bất mãn chỉ trích: "Sau khi về nước cũng không chịu nói rõ tình hình hiện tại thế nào, còn gạt em ở chung thời gian dài như vậy!"

Tạ Dịch Bân rất nghiêm túc: "Ừ, là vì muốn cho em bất ngờ."

"Bất ngờ cái đầu anh á!"

"Thật đấy."

"Thật cái rắm!"

"Hiện giờ em không vui sao?"

Hiện giờ, hiện giờ cậu... Đương nhiên là cực kì vui vẻ.

"Dù sao thì chuyện này cũng là anh không đúng." Vị Thành ngăn lại kích động và mừng thầm trong lòng, ấm ức nói.

"Được được, là anh không đúng." Tạ Dịch Bân vươn tay xoa đầu cậu, cười rất cưng chiều: "Ăn cơm trước đã, đừng để bị đói."

Vị Thành cầm đôi đũa mới, cúi đầu ăn cơm, trong đầu nghĩ đến câu "Mình yêu nhau đi" ban nãy của Tạ Dịch Bân.

Tẫn Hữu Thương Lục từng nói cậu ta có một hàng xóm rất đáng yêu, vì rất thích người ta nên mới phối kịch truyền thanh, còn nấu cơm cho người ta ăn, còn rối rắm không biết có nên thổ lộ không...

"Phụt!" Vị Thành đột nhiên cười thành tiếng, khóe miệng cong lên, thật sự không thể khống chế được vui sướng trong lòng.

Hóa ra người Tẫn Hữu vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chính là mình.

"Cười gì đó?" Tạ Dịch Bân hỏi.

"Hóa ra anh đã có âm mưu với em từ lâu rồi."

Tạ Dịch Bân sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp: "Đúng vậy, rất lâu rồi."

Thanh âm như gió xuân lướt qua vành tai, Vị Thành liếm liếm môi, ngay cả đối mặt cũng không dám, cúi thấp đầu tiếp tục ăn cơm. Chỉ là tim không tự giác đập nhanh hơn.

Ăn cơm xong hai người đi về nhà. Tạ Dịch Bân không lên tiếng, tựa hồ vẫn đang đợi câu trả lời của Vị Thành.

Đi tới cửa nhà anh vẫn không nói gì, nhìn cậu mở cửa.

[Đam mỹ/Giới kịch truyền thanh/Hoàn] Em là thanh khống sao - Mộ Tư Tại Viễn ĐạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ