“Vương phi!” Quân Cố xấu hổ lắc lắc khăn, "Nô tỳ biết rõ nô tỳ tướng mạo không bằng người khác tay chân thô kệch, Vương phi không thích nô tài, nô tài sẽ không đi, muốn mỗi ngày ỷ lại vào Vương phi, làm cho Vương phi ngại mới thôi!" 

“Vương phi đừng nghe lời nàng~” Quân Ý không phối hợp phá đám, “Thời điểm Vương phi xuất giá, ta thấy Quân Cố tỷ tỷ vô cùng ngưỡng mộ, còn nhắc qua cái gì, e rằng dễ dàng có được bảo vật vô giá, khó có được tình lang~" 

“Các người nói hưu nói vượn gì vậy!” Quân Cố tức giận, hai người rượt đuổi nhau trong đình, làm cho Vương Nhất Bác bật cười, vừa ăn trái cây vừa nhìn hai người bọn họ nháo, vẫn là Thư Mặc ngăn bọn họ lại, “Vương phi cũng quá tốt tính rồi, tùy ý để hai tiểu nha đầu này ầm ĩ, vạn nhất làm bị thương chính mình thì phải làm sao, để Vương gia nhìn thấy, còn không róc xương lóc thịt các ngươi! ”Câu nói cuối cùng dành cho hai tiểu nha đầu kia, hai người lập tức bị hù dọa.

Quân Ý nhìn xung quanh, trong đình này chỉ có chủ tử bọn họ, liền ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Nhất Bác bóp chân cho y. "Nếu Vương gia muốn róc xương lóc thịt chúng ta, chúng ta liền cầu xin Vương phi, Vương gia làm sao cam lòng để Vương phi chịu ủy khuất chứ~" 

"Ngươi cũng không nhìn xem xương cốt của ngươi có bao nhiêu lạng, đáng giá để Vương phi cầu tha cho ngươi sao." Thư Mặc tức giận đến bật cười. "Vương gia rất tốt với Vương phi, chúng ta đều nhìn vào trong mắt, nhưng càng như vậy, tình cảnh của Vương phi càng nguy hiểm tứ phía." 

Vương Nhất Bác gật đầu, “Mấy người các ngươi đều từ Sở quốc theo ta tới đây, yên tâm đi, ta nhất định có thể bảo vệ các ngươi.” Tiêu Chiến cũng nhất định có thể bảo vệ y cùng hai hài tử này, Vương Nhất Bác nghĩ thầm. 

“Vương phi còn nghĩ là thật.” Quân Ý lè lưỡi, “Nô tỳ chúng ta đều hiểu được phân tấc, hơn nữa nếu thật sự có chuyện xảy ra, nô tỳ chúng ta dù thịt nát xương tan cũng nhất định bảo vệ Vương phi, làm sao có thể để Vương phi bảo vệ chúng ta chứ." 

“Còn có Vương gia cùng hai vị tiểu chủ tử.” Thư Nghiễn cũng nói một câu, mọi người lại cười phá lên. 

“Ta tìm hơn nửa đêm, thì ra chủ tử các ngươi ở đây lười biếng!” Giọng nói của Tiêu Chiến từ bên ngoài đình truyền đến, ba bước thành hai đi vào đình, “Nói gì vui vậy, cũng nói cho ta biết một chút." 

Vương Nhất Bác vừa định đứng dậy, bị Tiêu Chiến ấn xuống, bốn người nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi, Vương Nhất Bác thấy sắc mặt của Tiêu Chiến có vẻ kỳ quái, không khỏi căng thẳng, "Lại xảy ra chuyện gì sao?" 

“Ngươi đừng lo lắng.” Tiêu Chiến đỡ y, “Không có chuyện gì to tát, chỉ là… đêm nay Thanh Viễn tự đột nhiên đi lấy nước, đại nội phải nhảy xuống nước để thoát ra ngoài, thế lửa quá lớn, một vài sương phòng bị sập, Tống Gia Di... không thoát ra được." 

Vương Nhất Bác cả kinh ngồi dậy, "Không, không thoát ra được?" 

Trưởng nữ Tống gia ương ngạnh kiêu ngạo, lại chết một cách khó hiểu trong trận hỏa hoạn như vậy sao? 

“Ngươi kinh ngạc như vậy làm gì, cẩn thận thân thể của mình.” Tiêu Chiến nhíu mày, “Khi phát hiện nơi hỏa hoạn tòa lầu đã bị thiêu cháy, kỳ lạ là chỉ có một mình nàng ta không trốn thoát.” Sự tình có điểm bất thường, khiến nhiều người phải suy nghĩ, “Nghe nói là bởi vì hôm nay Tuệ Minh sư thầy tụng kinh Phật quá lâu, tất cả mọi người đang ở tiền đường, nàng nói mấy ngày gần đây thân thể không khỏe, ở lại sương phòng nghỉ ngơi, ngày thường nàng cũng hay lười biếng, mọi người tập mãi cũng thành quen, không ai quan tâm nữa, nơi xảy ra hỏa hoạn lại sát với sương phòng của nàng, cho nên không thể tránh được một kiếp, âu cũng là ý trời.” 

Vương Nhất Bác im lặng, sự tình quá mức trùng hợp, tất nhiên không thể dễ dàng làm cho người ta tin phục, phu phu hai người nhìn nhau, đều rõ ràng suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ là hiện tại không ai có thể nói ra đến cùng là không đúng chỗ nào.

"Ngươi nói cái gì?!" Nữ nhân đập mạnh tay xuống bàn, "Bổn cung đã nói, phái người tới đưa nàng ra ngoài! Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy! Tìm được nàng đã chết thật sao?" 

"Là thuộc hạ thất trách, thời điểm lửa cháy người của chúng ta liền phát hiện, đã đem thi hài đi an bài ở ngoại ô kinh thành." 

Nữ nhân chuyển chuyển ngón tay, suy nghĩ một hồi nói: "Nhanh sinh ra a..." 

"Ngài nói rất đúng... Lâm Vương phi? Nghe nói dự tính ngày sinh là vào tháng sau, vậy ý của ngài là..." 

"Cho Bổn cung suy nghĩ một chút..."
______________
Tui nghi bà này một là Hoàng Hậu, thông thường chỉ có Hoàng Hậu mới xưng Bổn cung, bà ta còn yêu thương Tống Gia Di như vậy không lý nào để yên cho cháu gái sống cả đời trong chùa.

Người giết Tống Gia Di chắc là nữ nhân bí ẩn sai Tống Gia Di tặng Thần mộc cho Triệu Tình Y, tui đoán chắc là Tuyết Cơ.

Trong chương 1 tác giả nói là hai người theo Vương Nhất Bác là hai nam hai nữ, tui nghĩ Quân Cố - Quân Ý là nam, Thư Mặc - Thư Nghiễn là nữ. Sao tác giả lại thay đổi cả bốn người đều là nữ, nên tui cũng đổi theo như vậy luôn nhé.

[Hoàn][Trans][ZSWW] ĐIỆN HẠ GIÁ ĐÁO!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ