Tiểu tổ tông [1]

Bắt đầu từ đầu
                                    

"Như vầy mà cũng gọi là sống hay sao...", La Hầu Kế Đô bật cười, "Trong tam giới, cho dù là con kiến con trùng cũng tốt hơn loại tồn tại này. Dù cho bổn toạ là Ma Tôn đi nữa cũng không thể ngờ được, thì ra thế giới sau khi chết lại là cái dạng này. Tịch mịch vô biên... vô tận hư không, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ vĩnh cữu bất diệt... Hiện giờ ta rốt cuộc sắp sửa hoàn toàn biến mất, cũng coi như là một chuyện tốt"

Trường Dạ muốn khóc, tuy rằng hắn chưa bao giờ khóc, nhưng đây là lần đầu tiên có thể thấu hiểu được loại cảm xúc mà Kế Đô đã từng giải thích qua này. Hắn bay nhanh đến bên người Kế Đô, đem y ôm gắt gao.

"Ngươi nói bậy ngươi nói bậy... tất cả đều là nói dối a!"

"Bổn toạ không hề nói dối, ngươi sợ cái gì? Ta và ngươi là nhất thể, ta chết ngươi cũng chết... kể cả ngươi kì kèo sống được thêm đôi chút thì sao, sớm muộn gì cũng tiêu tán giữa trong mảnh trời đất hỗn độn này thôi"

Thật muốn sống lại, muốn sống lại một lần nữa a...

"Đừng ầm ĩ, bổn toạ... muốn ngủ tiếp một lúc".

Trường Dạ thực sự sợ hãi, nhưng hắn lại không dám tiếp tục quấy rầy Kế Đô, chỉ ở bên cạnh trông chừng đối phương, sợ chỉ cần lơ đãng chớp mắt một cái thì y liền biến mất.

Kế Đô ngủ một giấc này thời gian rất dài rất dài, Trường Dạ chịu hết nỗi rốt cuộc ngủ gật một lúc, đến khi hắn bừng tỉnh, thì Kế Đô đã biến mất tăm không thấy đâu.

Trường Dạ cực kỳ hoảng sợ, hắn tìm kiếm khắp nơi trong hỗn độn, chỉ là đâu đâu cũng đều là một mảnh hắc ám, ánh sáng thuộc về La Hầu Kế Đô đã thực sự tiêu tán.

Trường Dạ vô cùng đau lòng, nhưng hắn còn nhớ rõ lời Kế Đô nói. Y đã chết, chính mình cũng thực nhanh biến mất như Kế Đô thôi.

Trường Dạ trong lòng mang suy nghĩ như vậy, ở trong hỗn độn ngủ say từ năm nay sang năm nọ, mỗi lần hắn đều hy vọng mình không cần tỉnh lại, nhưng lần nào cũng đều thất vọng mà thôi.

Thời gian ngày càng dài, Trường Dạ vẫn như cũ không hề tiêu tán, ánh sáng của hắn trái lại ngày càng trở nên sáng ngời.

Hắn rốt cuộc chịu hết nỗi, tưởng niệm của hắn dành cho Kế Đô không lúc nào là không tra tấn hắn, Trường Dạ muốn đến bên cạnh Kế Đô, muốn vô cùng.



Khi La Hầu Kế Đô mở hai mắt bừng tỉnh, y kinh ngạc phát hiện — chính mình được sống lại!

Hoàn cảnh chung quanh phi thường quen thuộc, là Ma Vực. Nơi này trái lại không hề hoang phế, mà còn gọn gàng ngăn nắp hơn trong tưởng tượng.

"Ngươi là người phương nào?".

"Có người tự tiện xông vào Ma Vực, mau đi báo cho Ma Tôn!"

"Ma Tôn...", La Hầu Kế Đô hơi hoảng hốt, "Ma Tôn hiện tại là người phương nào?"

"Mau bắt lấy hắn!"

Một đám ma binh vây quanh lại, mà La Hầu Kế Đô chỉ nhẹ nhàng phất ống tay áo khiến cho đám người kia liền mất đi năng lực chiến đấu.

LIST TRUYỆN NGẮNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ