Chương 11 - Hào môn ôm nhầm (11)

48 9 0
                                    

Một câu nói này, cả phòng đều choáng lên. Nhất là thím Nguyên Ích kia, cảm thấy Trình Hoan có thể chính là một tên bệnh thần kinh.

Về phần những người khác trong phòng, nhìn bé trai bên cạnh thím Nguyên Ích nhảy nhót so cái gì cũng khỏe mạnh, cũng cảm thấy lời này Trình Hoan nói không đầu không đuôi.

Con khỉ con này vẫn có thể bộc phát bệnh nặng? Giả đi!

Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên vi diệu.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Ích dẫn đầu phá vỡ trầm mặc.

"Chắc là không, Trình ca y thuật rất tốt, chúng con có thể trở về đều là Trình ca dựa vào y thuật nuôi chúng con."

Nhưng mà thím Nguyên Ích lại trực tiếp bật cười, "Cũng đừng là lừa tiền!"

"Trình ca sẽ không!" Nguyên Ích vừa muốn phản bác, đã bị Trình Hoan ngăn lại, "Tôi nói đều là thật, đứa nhỏ này không chỉ lập tức sắp có bệnh nặng, hơn nữa bây giờ cô hãy bắt đầu phòng ngừa cậu bé đột nhiên co giật. Nhưng nếu ngay lập tức bắt đầu điều trị, theo phương thuốc của tôi, có lẽ ba ngày là có thể chữa khỏi."

Ngăn ngừa co giật? Còn bị bệnh nặng? Thím Nguyên Ích thiếu chút nữa trực tiếp trào phúng.

Chỉ có thể nói thật sự quá trùng hợp, vừa rồi cô ra ngoài chính là dẫn hai đứa nhỏ đến bệnh viện kiểm tra lại cho đứa con trai út. Cô đi phòng khám chuyên khoa nhi, lại đồng thời mang theo hai đứa nhỏ cùng đi, nếu thật sự không thích hợp lúc ấy bác sĩ người ta đã nói rồi.

Nhưng mà hiện tại một bác sĩ chủ nhiệm đều nói không có việc gì, Trình Hoan là thanh niên không biết từ đâu xuất hiện há mồm nói con trai cô có bệnh, đây không phải là gạt người sao?

Nhưng Trình Hoan bên này nhiều người, thím Nguyên Ích cũng có chút ngẩn người. Ra hiệu cho hai đứa trẻ vào nhà, sau đó tự mình đi vào nhà bếp, đi xuống chuẩn bị nấu cơm.

"Nhiều người như vậy, cũng không biết phải ăn bao nhiêu cơm, trong nhà chỉ có chút thịt cùng đồ ăn như vậy, sớm làm gì rồi!"

"Thím cô đây là đang mắng chúng ta?" Lượng Tử nhíu mày, cảm thấy ngữ khí này của thím Nguyên Ích cũng quá cái gì.

Ngược lại mẹ Nguyên Ích cười lắc đầu, "Chính là lải nhải hai câu, miệng dao tâm đậu hũ. Trong nhà khó khăn như vậy, hai năm nay thím hắn cũng không thiếu ta cùng Ninh Ninh một ngụm cơm. Con xem quần áo Ninh Ninh cũ, Đại Oa cùng Nhị Oa cũng không có quần áo mới. Cuộc sống gia đình không dễ dàng."

"Ai." Nguyên Ích cũng biết tình huống ít nhiều, thở dài theo, "Đều là con không tốt."

"Sau này chúng ta báo đáp chú con cùng thím con cho thật tốt."

Trình Hoan nghe bọn họ nói chuyện phiếm, cũng hiểu chuyện trong này, dứt khoát cùng Nguyên Ích nói, "Chú cậu còn chưa trở về, trong nhà đều là phụ nữ cùng đứa nhỏ, chúng ta ở chỗ này ăn cơm cũng không tiện. Nguyên Tử cậu đi nói với thím cậu một tiếng, chúng ta hôm nay trở về trước. Chờ ngày mai đều thu dọn xong, ở đây đón mẹ cậu với em gái cậu, thuận tiện mời chú thím một nhà cậu ăn cơm."

Sau Khi Xuyên Thành Làm Tinh Tôi Oán Trời Oán Đất Không Gì Không Làm ĐượcWhere stories live. Discover now