Giang Thăng bật điều hòa lên, gió oi bức bay ra và gió lạnh xen lẫn nhau. Giang Thăng đứng ở trước mặt cậu chặn hết ánh sáng: "Cởi quần áo ra."

Văn Chiêu nằm ở trên sô pha nhìn hắn, hắn đứng ở trước sô pha hòa vào bóng tối sinh ra một cảm giác áp bách, Văn Chiêu nhìn thấy vẻ mặt của hắn ẩn hiện trong bóng tối, điên cuồng, nóng nảy, hưng phấn dị thường.

Văn Chiêu cảm thấy cổ họng có chút nghẹn lại, cậu dùng ngón tay bóp chặt lên da ghế sô pha màu xanh lá: "Hay thôi bỏ đi!"

Gió lạnh mang theo bụi mưa thổi vào phòng, mùi ẩm ướt càng thêm nồng nặc, khí thế của người ngồi trước sô pha càng ngày càng thấp, khuôn mặt ẩn trong bóng tối cũng nứt ra một tia vặn vẹo, hắn cười nói: " Tiểu Chiêu, em đang đùa giỡn anh hả?"

Văn Chiêu đứng dậy muốn đi về phía cửa, đồng tử Giang Thăng đột nhiên co lại: " Em đi đâu vậy?" Giọng nói của hắn mang theo tia tối tăm, lạnh lẽo.

Văn Chiêu đi tới gần trước mặt hắn, cọ qua bờ môi của hắn, nói: "Đi giúp anh lấy dao đấy." Cậu đưa tay sờ sờ trên mặt Giang Thăng, "Anh sợ em sẽ rời đi sao?" Giang Thăng kéo nở một nụ cười, nắm lấy tay cậu hơi cắn lấy.

Gió thổi rất mạnh và nó phát ra những âm thanh như tiếng thút thít, mưa ướt đẫm rèm cửa màu đỏ sậm, màu sắc càng trở nên kỳ dị giống như một bức màn đẫm máu. Dưới ánh đèn ánh sáng mờ nhạt, Giang Thăng đứng ở giữa, ánh mắt hắn ảm đạm nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía cửa.

Cuối cùng Văn Chiêu cầm một con dao xuất hiện lại trong tầm mắt của hắn, ánh mắt hắn mới dần dần dịu xuống.

Văn Chiêu đi tới, dùng tay cầm dao nâng cằm của hắn lên: "Đôi mắt của anh như muốn ăn sạch em vậy."

Giang Thăng nở nụ cười: "Anh muốn đem em ăn sạch sẽ mà, gặm sạch em không để lại một chút nào." Văn Chiêu ghé sát vào nói: "Thật là biến thái."

Văn Chiêu bước đến sô pha ném con dao lên đấy, mở khóa quần áo, khóa quần áo bằng kim loại phát ra âm thanh chói tai, quần áo rơi trên sàn nhà, ánh mắt Giang Thăng dán vào cậu, nhìn cậu cởi áo len đen ra để lộ vòng eo thon gọn.

Tay Văn Chiêu móc vạt áo ra, cậu cười nhìn Giang Thăng, cậu nhìn hắn chằm chằm rồi chậm rãi cởi nốt áocuối cùng trên người ra. Thân trên Văn Chiêu chói lóa trong ánh sáng tối, đôi mắt của Giang Thăng dính chặt vào cậu không thể tách rời.

Văn Chiêu cũng cởi quần xuống, chỉ để lại một cái quần lót, cậu nằm ở trên sô pha cười nghiêng đầu nhìn Giang Thăng, mê hoặc lại lộng lẫy. Gió xào xạc thổi tung rèm cửa khiến nó ướt sũng, nó như máu bắn tung tóe trong không khí, sấm sét nổ vang, tia chớp chiếu sáng cả căn phòng.

Ánh sáng chiếu vào chiếc ghế sô pha màu xanh lá đậm, Giang Thăng nhìn thấy tấm da màu xanh liền bả vai đều cong lên. Chúng trắng một cách đáng sợ, nhưng cũng đẹp đến ngỡ ngàng, giống như những cánh bướm đang bay, tấm rèm đỏ nhìn dữ tợn tung bay. Văn Chiêu mỉm cười với hắn, tóc tai Giang Thăng đều tê dại, tay hắn run run, lúc này hắn mới biết rằng Văn Chiêu là thuốc phiện vĩnh viễn thuộc về hắn.

Giang Thăng bước đến gần, nắm lấy mặt cậu và bắt đầu cắn cậu, Văn Chiêu như thể đang bị hắn bóp nghẹt cổ họng, cậu phát ra một tiếng rên rỉ thút thít. Giang Thăng nâng khuôn mặt ướt át của cậu lên, nói: "Cởi quần lót ra."

[ Edit H Văn - Song Tính ] Ve Sầu Mùa ThuWhere stories live. Discover now