Chương 27: Điều ước

Start from the beginning
                                    

Vương Nguyên hồ đồ đáp một tiếng, bỏ điện thoại xuống bàn, thật sự nghe lời tập trung dùng bữa.

Khi lái xe về đến khách sạn thì trời đã tối đen, cậu nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ tối, Vương Tuấn Khải có lẽ mười một, mười hai giờ mới về. Trước khi đi anh đã dặn đi dặn lại không được chờ nên Vương Nguyên tắm xong liền lên giường trùm chăn, định xem tin tức một chút rồi đi ngủ.

"Sau khi tuyên bố người kế nhiệm chức vị Tổng giám đốc vào vài tháng trước thì mới đây, giải trí Vĩnh Nhạc lại tiếp tục thông báo với truyền thông về sự gia nhập của một nghệ sĩ có độ phủ sóng dày đặc trong mấy tháng trở lại đây - Lâm Tiêu. Đây được dự đoán sẽ là 'gà cưng' của Vĩnh Nhạc khi vừa mới kí hợp đồng không lâu đã đưa hẳn một hạng mục phim cấp S...".

Tâm trạng đang vui vẻ cứ như vậy bị đạp đổ trong phút chốc, Vương Nguyên chẳng muốn xem thêm liền mạnh tay tắt ti vi, ngã người lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.

Việc đã đến nước này thì chỉ có thể chắc chắn rằng cậu và Trang Vĩnh đã thật sự trở mặt rồi. Lâm Tiêu lúc trước ngang nhiên hãm hại Vương Tuấn Khải, chuyện này tất nhiên cậu không quên, chỉ là hiện giờ nếu muốn đụng đến Lâm Tiêu, Trang Vĩnh chắc chắn sẽ không làm ngơ, thậm chí quan hệ hai người sẽ còn tồi tệ hơn nữa.

Vương Nguyên ngủ không sâu giấc, mơ màng nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ mở sau đó là tiếng nước truyền đến. Trong cơn mơ, cậu nghĩ trời sắp mưa, ban nãy hình như cửa sổ vẫn còn mở, cậu dù không tình nguyện cũng gắng gượng mở mắt, mơ hồ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, lại phát hiện tiếng nước truyền đến từ phía nhà tắm, lúc này cậu tỉnh táo thật rồi.

Cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, ngay cả dép lê cũng không kịp mang, tự nhiên như không mở cửa nhà tắm, chỉ tiếc là cảnh tượng hương diễm đã không còn, Vương Tuấn Khải đã quần áo chỉnh tề đứng trước gương sấy tóc.

"Đánh thức cậu sao?". Vương Tuấn Khải nhìn đầu tóc rối bời cùng quần áo lộn xộn của cậu, giọng bất đắt dĩ nói: "Đến dép cũng không mang, không lạnh à". Nói rồi đi đến nhấc bổng cậu lên.

"Đừng, tóc vẫn chưa khô mà". Vương Nguyên bị bế lên đột ngột có chút sợ hãi, cánh tay vòng qua vai anh siết chặt.

Vương Tuấn Khải vẫn không để ý, mang theo dáng vẻ tươi cười, bế cậu ra khỏi phòng ngủ.

"Không phải nên đi ngủ sao, ra phòng khách làm gì?". Vương Nguyên không nhịn được vùng vẫy một chút, cho đến khi tầm mắt chạm đến chiếc bánh kem tỉ mỉ lại ngon miệng, những gì nói tiếp theo cũng không thể bật thốt thành lời.

"Cho cậu một kinh hỉ, nào ngồi xuống cầu nguyện đi". Vương Tuấn Khải đã ngồi xuống từ lúc nào, đang giúp cậu thắp nến.

"Nhưng đã cầu nguyện vào ngày sinh nhật rồi, còn có thể cầu tiếp sao?". Vương Nguyên cứ ngơ ngẩn cả buổi, lời nói cũng chỉ theo bản năng không suy nghĩ được nhiều: "Ước quá nhiều lần sẽ không còn linh nghiệm nữa".

"Vậy điều ước lần này tôi sẽ thực hiện cho cậu, không cần nhờ đến thần linh". Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, ngập tràn trong ánh mắt đều là yêu chiều.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Aug 15, 2021 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

[ĐM] [Khải Nguyên] Bạn Trai Ảnh Đế Của TôiWhere stories live. Discover now