Phần 12

220 16 1
                                    

[Những người đang khao khát được ở bên bạn trong một thời gian dài, hẳn là yêu bạn rất nhiều.]

Mặt trời phủ lên người cô như một tấm chăn, cơ thể cô vô cùng nóng nực, trời đang là mùa hè mà đêm qua không bật điều hòa, có thể nói Tằng Ngải Giai đã bị nóng mà tỉnh dậy.

Não của Tằng Ngải Giai vẫn chưa tỉnh hẳn, sau khi phản ứng, cô chậm rãi mở mắt ra nhưng vẫn chưa thích ứng được với ánh nắng gắt, vô thức lấy tay che lại, nhìn người bên cạnh còn chưa tỉnh, cô rời giường và nhấc đồng hồ báo thức. Đã gần mười hai giờ và Tằng Ngải Giai không khỏi tự hỏi đã bao lâu rồi mình không ngủ ngon như vậy. Cô ấy đã không gặp ác mộng hoặc là nửa đêm tỉnh giấc.

Chẳng lẽ chỉ là vì Chu Di Hân ôm chính mình ngủ?

Một cái ôm đơn giản có thể thay thế vô số viên thuốc ngủ, Tằng Ngải Giai có thể trị được chứng mất ngủ không thể chữa khỏi dù đã dùng thuốc ngủ suốt ba năm?

Có lẽ thực sự là vậy, Tằng Ngải Giai nhớ cô ấy đã từng như thế, chỉ cần cô ấy ngủ chung giường với Chu Di Hân, cô ấy luôn có một giấc mơ đẹp cả đêm và cô ấy không thể không ngạc nhiên về điều đó.

Tằng Ngải Giai đặt đồng hồ báo thức xuống, sau khi tắm rửa đơn giản, trước khi thay quần áo, cô vào phòng xem đã được dọn dẹp chưa, lúc này hẳn là a dì đã dọn vệ sinh xong.

Chắc chắn rồi, khi Tằng Ngải Giai mở cửa phòng Chu Di Hân, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Khăn trải giường đã được đổi từ khăn trải giường màu trắng sang khăn trải giường màu xanh da trời và ống tiêm dùng một lần trên bàn cũng đã được dọn sạch, a dì đã ném nó đi.

Tằng Ngải Giai đi về phòng, từ từ bế Chu Di Hân lên, lại chuyển cô sang phòng khác, nhặt chiếc vòng chân trên sàn lên và còng cổ chân Chu Di Hân lại.

Sau khi xử lý xong, Tằng Ngải Giai trở về phòng thay quần áo sạch sẽ, gọi đồ ăn rồi đến phòng làm việc tiếp tục làm việc, Tằng Ngải Giai đã phải làm việc ở nhà vài năm nay vì lý do sức khỏe, Trần Kha không cho phép Tằng Ngải Giai đi làm. Mỗi khi Tằng Ngải Giai làm việc ở công ty, cô ấy sẽ dùng công việc để áp đảo bản thân, làm thêm giờ đến ba bốn giờ sáng, nếu không cô ấy sẽ sống ở công ty ba bốn ngày, và chỉ đơn giản là về nhà để tắm rửa vào buổi tối và sau đó trở lại làm việc ở công ty.

Mỗi lần Trương Quỳnh Dư đều mang tư liệu văn phòng và tài liệu đến nhà Tằng Ngải Giai, không biết hôm nay có mang đến không, ngày hôm qua em ấy thật tức giận, Tằng Ngải Giai nghĩ vậy.

Một lúc sau, chuông cửa vang lên, phỏng chừng là nhân viên giao đồ ăn đã đến, khi Tằng Ngải Giai đi xuống lầu mở ra thì thấy nhân viên giao hàng nhưng phía sau nhân viên giao hàng là Trương Quỳnh Dư với vẻ mặt thờ ơ nhưng cô ấy vẫn đến, đúng là mạnh miệng gia hỏa.

Cầm cơm hộp sau, Tằng Ngải Giai nhìn trước mắt Trương Quỳnh Dư, giằng co một hồi lâu mới mở miệng: "Không tính toán tiến vào sao?"

"Ân." Trương Quỳnh Dư kêu lên một tiếng đáp lại liền theo Tằng Ngải Giai vào nhà, trên tay còn cầm một đống văn kiện, bất quá hôm nay chủ yếu mục đích cũng không phải là đưa văn kiện, đưa văn kiện là thứ yếu, xem Chu Di Hân tình huống mới là chủ yếu.

《Ham muốn ích kỷ》| Ngải ChuKde žijí příběhy. Začni objevovat