Chương 28: Không cần người khác khen

7.2K 653 91
                                    

Rất nhiều lúc Đào Hựu Tình tự hỏi tại sao số phận của Đào Thanh tại sao lại như vậy. Lúc trước bởi vì xu hướng tính dục mà cuộc sống bị người gièm pha, trơ mắt mà nhìn người mình yêu âm cách biệt với mình, thật vất vả ổn định lại, cho rằng có thể yên ổn sống một đời thì người chị duy nhất của ông lại bỗng nhiên bị bệnh, nhìn lên phí trị liệu có thể che trời lấp đất rơi xuống, ép tới người căn bản không thở nổi.

Cuối cùng thì cũng chỉ còn một ngày nữa thôi, cái ngày mà ông cả đời mong đợi đã đến, nhưng ông lại ra đi.

Đây là tạo hóa trêu ngươi sao?

Trên đời này thật sự có "nhân quả báo ứng" sao?

Đời sau của cậu nàng có thể tốt hơn sao?

Đào Hựu Tình ngồi thất thần, đôi mắt đỏ bừng và chóp mũi chua xót, nhưng nàng nhanh chóng kìm chế tiếng khóc, đưa tay lấy một quả dâu tây rồi thản nhiên ăn để che đi nỗi xấu hổ muốn khóc.

Đúng lúc này, một bàn tay buông xuống trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng sờ lên mái tóc nàng, dịu dàng như một trưởng bối, Viên Sơ Nhụy lớn hơn nàng 4 tuổi ôn thanh nói: "Ông ấy thấy."

"Khi ở trên trời, cùng người yêu."

Tuy rằng ngày rời đi tạo hoá quá mức trêu ngươi, nhưng ông nhất định cùng người yêu ở trên trời chứng kiến Luật hôn nhân đồng tính thông qua, ông ấy sẽ không còn tiếc nuối.

Đào Hựu Tình sau đó từ từ bật cười, cong lên đôi mắt xinh đẹp với giọt nước mắt pha lê nơi khóe mắt, mỉm cười nói: "Cô nói đúng, chắc là họ đã chứng kiến hết rồi." Nàng quay mặt qua chỗ khác, dùng sức lau đi nước nơi khóe mắt, "Thấy được thì tốt!"

Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, sau đó rất nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của nàng, , ánh mắt của cô càng lúc càng giống như đang nhìn một bạn nhỏ. Bạn nhỏ tuy rằng ngày thường thích nháo thích cười, nhưng khi buồn vẫn khóc.

Người chị lớn trầm ổn không ngại tạm thời làm bạn nhỏ của nàng.

Đào Hựu Tình muốn khóc bị tay cô bao lại lại cảm thấy thẹn, xấu hổ thẹn thùng nắm lấy tay cô nhét một quả dâu tây: "Đừng sờ, sờ nữa sẽ bị hói, mau ăn dâu đi." Sau đó cuồng đưa dâu tây cho bản thân, cố gắng làm như chưa xảy ra chuyện gì.

Viên Sơ Nhụy tinh tường thấy trên mặt nàng ửng hồng, lông mi cong vút nhỏ dài trên dưới quét động, quai hàm tròn trịa vừa động làm bộ dáng thẹn thùng liều mạng ăn dâu tây, cư nhiên còn có chút đáng yêu không thể hiểu được.

Viên Sơ Nhụy niết dâu tây ở trong tay, dời tầm mắt khỏi người bạn nhỏ đáng yêu này, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, loáng thoáng mà giúp nàng dời lực chú ý đi: "《 Bốn mùa 》 sắp phát sóng rồi, cô không muốn xem sao?"

Trong miệng Đào Hựu Tình chứa dâu tây, bừng tỉnh "Oh oh" hai tiếng, nhanh đến lấy điều khiển TV ra: "Xem, phải xem, tôi còn chưa có nhìn hiệu quả ống kính đây!"

Có 14 người hát trong chương trình còn Đào Hựu Tình ở vị trí thứ sáu, mỗi một sân khấu trước nàng cũng xem đến vô cùng nghiêm túc, cảm thấy có chỗ nào tốt còn sẽ lấy giấy bút ra ghi xuống, Viên Sơ Nhụy cứ như vậy ở bên cạnh, nhìn nàng xem sân khấu ca hát như đang đi học.

Edited | Đừng theo đuổi tôi, không có kết quả - Nhiệt Đáo Hôn Quyết | BHTTWhere stories live. Discover now