Chương 40: Sao dám đào người trước mặt cô

8.5K 591 46
                                    

Đào Hựu Tình mặc một bộ đồ ngủ bằng ren lộ rõ dáng người, dây vai mỏng màu đen phong tình mà dừng trên da thịt cánh tay trắng nõn, ái muội như có như không mang theo vài phần động lòng người.

Một bàn tay nàng đang du tẩu trên vòng eo thon thả của Viên Sơ Nhụy, một cái tay khác nhẹ nhàng mà miêu tả độ cong cong trên khuôn mặt cô, thậm chí bằng đầu ngón tay cũng từng bước một mà câu dẫn một con mồi cầm lòng không đậu, cam tâm tình nguyện mà rơi vào thiên la địa võng của nàng.

Viên Sơ Nhụy lặng im ​​lặng nhìn nàng hai giây, sau đó trên môi chợt nở một nụ cười khó nắm bắt, cô đưa tay lên ôm eo nàng, như đang đáp lại nỗ lực câu dẫn của nàng, ôn nhu dẫn dắt nàng vào trong nhà, với tay nhẹ nhàng đẩy ở phía sau, cánh cửa ngoan ngoãn ngăn cách bên ngoài và bên trong cánh cửa thành hai thế giới.

Trong lòng Đào Hựu vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng kế hoạch của mình đã thành công, ánh mắt chợt lóe lên, bất giác nhìn vào mắt Viên Sơ Nhụy, nơi đó có có một sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy qua, còn mang theo chút ý cười nói không rõ làm nàng cảm thấy giống như cô đã biết được gì đó, lại cũng giống như cái gì cũng chưa biết, giống một đám mây mù làm người khác không nắm bắt được.

Đào Hựu Tình nhìn chằm chằm vào một đôi mắt như vậy, không khỏi ngẩn ra, đột nhiên quên mất mình nên làm gì tiếp theo.

Xung quanh im lặng, ánh mắt hai người đối diện nhau, không biết từ lúc nào ánh đèn từ lối vào đã nhuốm một màu ái muội, không khí bắt đầu trở nên nóng bức, bầu không khí cũng bắt đầu trở nên triền miên. Khuôn mặt Viên Sơ Nhụy biến mất ở dưới ánh đèn màu cam, hàng mi mảnh và dày của cô khẽ buông xuống, khiến người tim đập thình thịch giữa hơi thở biến mất.

Đào Hựu Tình cảm giác được cánh tay được người nhẹ nhàng nắm lấy, quyền chủ động không tự bất giác mà lọt vào trong tay Viên Sơ Nhụy. Đào Hựu Tình ngơ ngác mà nhìn chóp mũi trắng bóng của cô chậm rãi dí sát vào nàng, tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ ràng, làm lòng nàng mạc danh nóng lên.

Viên Sơ Nhụy tới gần, gần đến không thể tưởng tượng, gần đến chỉ cần thoáng đi tiến thêm một chút, họ có thể xảy ra chuyện gì đó.

Vào lúc này Đào Hựu Tình đột nhiên không biết đến tột cùng là bản thân muốn gì, là muốn một ngàn hai trăm vạn của Viên Sơ Nhụy, hay là muốn cô hôn lên, làm chuyện nên làm, không cần để bầu không khí tốt đẹp như vậy mất đi.

Nhưng nàng nghĩ rồi tưởng tượng, nếu vậy, vậy đến cuối cùng là ai thua?

Tiếp theo thanh âm Viên Sơ Nhụy nhẹ nhàng rơi vào tai nàng, nhẹ nhàng nói thẳng ra: "Có phải muốn cho tôi đưa một ngàn hai trăm vạn hay không?"

Đào Hựu Tình bỗng nhiên hoàn hồn.

Thảo!

Cô cũng biết a!

Đào Hựu Tình kinh ngạc nhìn cô: "Làm sao cô biết được?"

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Đoán."

Người có thể ngồi vào vị trí này, không có bản lĩnh xem sắc mặt đoán ý thì làm sao được? Đào Hựu Tình trước sau đột nhiên thay đổi quá mức, mục đích rõ như ban ngày, trừ bỏ một ngàn hai trăm vạn ra trước mắt cũng không còn có nguyên nhân gì có thể làm nàng "Anh dũng hiến thân".

Edited | Đừng theo đuổi tôi, không có kết quả - Nhiệt Đáo Hôn Quyết | BHTTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ