Coi như nhân yêu chung sống hòa bình.

Lúc Lâm Tô về không gian hệ thống, còn đem theo 6 bé con, ở chung lâu thế, đều có tình cảm, không nỡ rời xa bọn nó.

Đương nhiên, lấy cớ là ——

"Không phải một mình ngươi ở đây chán quá à? Ta dẫn bọn nó về chơi với ngươi đó."

003 vui liền, nhưng lại ra vẻ ghét bỏ nói, "Ai muốn bọn nó chơi với ta, ta đâu phải trẻ con."

Lâm Tô không vạch trần cậu, nói với 6 bảo bối, "Mấy đứa ở đây tu luyện đi, cố gắng tu luyện, sau này có cơ hội chúng ta cùng kề vai chiến đấu."

Bọn nó đều là thú phàm, nếu cố gắng tu luyện chưa chắc không có cơ hội hóa thành thú Tiên, sau này nếu cô thành Tiên, có mấy người bạn đi chung cũng không tệ.

Trước khi đến Lâm Tô có nhắc nhở 6 bé con, không nói rõ, để bọn nó cân nhắc có muốn đi cùng không, kết quả cả đám nhất trí đi với cô.

Khi đó đám Đại Vương không nghĩ nhiều, đến khi vào không gian hệ thống rồi, mới có nhận thức mới về lai lịch của Lâm Tô. Lúc thấy 003, càng kính ngưỡng sự tồn tại của bọn họ. Yêu thú trời sinh mẫn cảm với khí tức, Lâm Tô là chủ nhân của bọn nó, nên không nhìn rõ cô như thế nào, nhưng bọn nó cảm nhận được trên người 003 có tiên cơ.

Đây là sự tồn tại mà có nằm mơ tụi nó cũng không dám nghĩ tới, nên dù Đại Vương to gan nhất, đến đây cũng câu nệ, đứng bên người 003 nơm nớp lo sợ, y như mèo con.

Lâm Tô không nhiều lời, chờ bọn nó quen rồi là tự nhiên to gan liền.

"Đổi sang nhân vật chính tộc khác cũng không được, còn tưởng nàng là yêu quái sẽ có chỗ đặc biệt gì." 003 có bạn mới, thấy mới mẻ, tùy tiện nói mấy câu với cô rồi mặc kệ.

Dù sao vẫn không hợp lệ, Lâm Tô đã miễn dịch, không biết đến cuối cùng hệ thống muốn tìm nhân vật chính thế nào, cô liên tục làm nhiệm vụ, cậu cũng không ngại phiền.

*

Thế giới mới, Lâm Tô nghi ngờ có phải 003 đưa lộn kịch bản cho cô không, cô không xuyên thành bạn thân tâm cơ của nhân vật chính, cũng không xuyên thành kẻ thù lớn nhất, cũng không phải pháo hôi, mà là...

Chồng nữ chính.

Đúng là thân phận khó xử.

Dù trước kia không phải chưa từng xuyên thành đàn ông, nhưng cô biết trong thâm tâm mình vẫn là con gái, không để ý bề ngoài, nên không có chuyện khó xử, không cưới vợ là được rồi. Nhưng bây giờ trực tiếp xuyên thành chồng người ta thì phải làm gì đây?

Thế giới này cũng khá hề hước, không có tình yêu, ngược lại bối cảnh khá hoành tráng, kể về lịch sử trưởng thành của Nữ Đế.

Nữ Đế đương nhiên là nhân vật chính, cũng là nhân vật chính duy nhất, không có nam chính, mà Lâm Tô, chính là người mà Nữ Đế gả cho lúc chưa xưng Đế.

Thân phận này cũng được tính là nhân vật phản diện, giai đoạn trước kịch bản làm background, nhu nhược vô năng, không có cảm giác tồn tại, nếu không cũng không ép một nữ nhân đi đánh chiếm thiên hạ nhỉ? Nhưng lúc Nữ Đế xưng Đế, hắn liền chui ra gây sự, nói nữ nhân phải ở nahf giúp chồng dạy con, phải đưa Hoàng vị cho hắn ngồi.

Dù bị tiểu nhân mê hoặc, tạo chướng ngại cho Nữ Đế, vẫn có vốn liếng làm loạn.

Hoàng triều những năm cuối, vương triều Trần đã xuống dốc không phanh, Hoàng Đế ngu ngốc vô năng, tin gian thần, tàn sát trung thần, xa hoa lãng phí, sưu cao thuế nặng, bách tính khổ không chịu được, nhao nhao tạo phản.

Nữ Đế Tiết Phượng Nghi, vốn có xuất thân, từ nhỏ đã thuộc lòng trăm sách, từng tập võ, kiến thức bất phàm, sau này trở thành cơ sở để nàng chinh chiến thiên hạ. Tiết gia là trung thần qua các triều đại, đối với Hoàng thất là trung thành tuyệt đối, lại bị tiểu nhân gièm pha hãm hại, cả nhà bị tru.

Tiết Phượng Nghi vì đã xuất giá, thoát 1 kiếp, nhưng hạt giống cừu hận đã chôn xuống.

Mà Lâm Tô chỉ là thư sinh trong môn đệ thư hương, không có gia thế, không thế lớn như Tiết gia, nhưng Tiết gia lại nhìn trúng hắn không có thế, sẽ không để nữ nhi chịu ủy khuất, mới đưa nữ nhi bảo bối gả cho hắn.

Lâm Tô lúc đó, khí chất ôn hòa, tướng mạo tuấn mỹ, không có gia thế, đúng là lương phối.

Hẳn trong lòng Tiết Phượng Nghi cũng ngưỡng mộ hắn, từ 15 tuổi đã gả cho Lâm Tô, 5 năm sinh hạ 2 nam 1 nữ, coi như an ổn.

Đến năm 19 tuổi, Tiết gia xảy ra chuyện, Lâm gia đóng cửa không ra, không dám xuất đầu lộ diện, sợ rước họa vào thân, mới để Tiết Phượng Nghi nhìn rõ bản chất nhu nhược của người bên gối.

Nhưng dù sao hắn cũng là phụ thân của 3 đứa nhỏ, không thể làm gì, chỉ thất vọng thôi.

Cho dù sau này hắn muốn hoàng vị, Tiết Phượng Nghi cũng không giết hắn, chỉ nhốt hắn lại.

Nên theo Lâm Tô, nguyên chủ là tự mình tìm đường chết, Tiết Phượng Nghi xử trí rất ổn thỏa.

Nhưng mà, trước mắt, lúc Lâm Tô xuyên qua không đúng lúc, một năm trước Tiết gia bay màu, vợ chồng ly tâm, Tiết Phượng Nghi đã âm thầm chuẩn bị khởi binh.

Lâm Tô chỉ có thể bóp mũi 'tự kỷ' cho qua. Nhưng như thế cũng tốt, còn có cái cớ tránh né chuyện phu thê.

Lúc Lâm Tô sắp xếp lại mạch suy nghĩ, bị ồn ào náo động bên ngoài cắt ngang, cô đẩy cửa đi ra, loạn cào cào, đám vú bà hô to gọi nhỏ, lấy ra uy nghiêm nói, "Có chuyện gì? Hô to gọi nhỏ ra thể thống gì!"

Một phụ nhân chạy chậm quỳ xuống, mặt mũi bối rối, "Lão gia, đại thiếu gia tỉnh, khóc đòi tìm phu nhân, nhưng phu nhân ra ngoài dâng hương chưa về, đại thiếu gia tự mình chạy ra ngoài..."

Đúng rồi, cô quên mình còn có 3 đứa con nhỏ.

Đứa đầu tên Lâm Cẩn Ngôn, năm nay 3 tuổi, chân nhỏ chạy xộc vào phủ, vừa chạy vừa khóc đòi mẫu thân. Không cho nha hoàn nhũ mẫu bế, người hầu cũng không dám mạnh tay, chỉ có thể chạy theo, sợ nó ngã sml.

Lúc Lâm Tô ôm lấy nó, tiểu gia hỏa khóc thở không ra hơi, "Hu hu, ta... hức.... muốn nương..."

"Tìm mẫu thân ngươi làm gì? Cha không được à?"

Tiểu gia hỏa bây giờ mới nhìn rõ mình được cha ôm trong lòng, không khóc nữa, thút thít nói, "Cũng được..."

Lâm Tô lần đầu làm cha, tâm tình vui vẻ, chơi với nó cả buổi trưa.

Nguyên chủ luôn ra vẻ cha nghiêm, hiếm khi nói chuyện với bọn nhỏ, chứ đừng nói chi là chơi, nên Lâm Cẩn Ngôn hơi sợ hắn. Cha con mà, bé không nhịn được muốn thân thiết với phụ thân, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Lần này cuối cùng phụ thân cũng nguyện ý chơi với mình, vui hồng người, trẻ con mà, không suy nghĩ nhiều, nên không thấy phụ thân có gì không đúng.

Nhưng đám người hầu đều chấn kinh, đây là lão gia chưa từng ôm con đấy à?

Mãi đến đêm khuya, Tiết Phượng Nghi mới 'dâng hương' về, có vẻ chuyện âm thầm mưu đồ có tiến triển.

Lâm Tô quyết định, để lão bà đại nhân xưng Đế đi, cô ở nhà nhận chức vú em, không còn tâm bệnh.

EDIT: morticia.

Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss.Donde viven las historias. Descúbrelo ahora