Studio cách khu trung tâm khá xa, nằm ở đâu đó gần ngoại ô thành phố. Tiêu Chiến chạy cả đoạn đường mà không tìm được tiệm thuốc nào, chỉ đành phải thuê xe quay về trung tâm thành phố. Anh mua thuốc, cafe, rồi lại bắt xe quay về studio lần nữa.

Chờ khi anh quay về thì mọi người đã chụp xong rồi, phỏng vấn cũng đã được một nửa.

"Cậu đi đâu thế? Gọi điện thoại cũng không bắt máy?"

Lúc này Tiêu Chiến mới rút điện thoại trong túi ra xem, phát hiện ra máy để chế độ im lặng từ hôm qua. Một chuỗi cuộc gọi nhỡ, hơn một nửa là của Vương Nhất Bác, còn lại là một dãy số lạ, đoán chừng là người đại diện gọi.

"Xin lỗi, xin lỗi, máy tôi để chế độ im lặng không nghe thấy tiếng. Tôi vừa đi mua thuốc, sáng nay Vương Nhất Bác dậy hình như bị cảm."

Người đại diện nhìn đồ anh cầm trong tay, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, "Anh bị ngốc hả, trong xe có hộp thuốc mà. Ở studio cũng có cafe nữa. Anh đi mua ở đâu đấy, ở chợ gần đây à?"

"Ồ..." Tiêu Chiến cầm túi thuốc lên nhìn, lúng túng gãi đầu, "Tôi không nghĩ ra, đi vào trung tâm thành phố mua rồi quay lại."

"Anh vào phòng nghỉ của Nhất Bác rồi chờ trong đó đi. Để tôi bảo Nhất Bác uống thuốc." Người đại diện vỗ nhẹ tay anh, "Đi đi, để cậu ta uống nước ấm là được rồi. Cafe thì anh cứ uống, đừng cho cậu ta uống."

"Được."

Tiêu Chiến quay lại phòng nghỉ của Vương Nhất Bác, lấy cái cốc giấy duy nhất trong phòng rồi rót nửa cốc nước nóng, lấy thuốc để sẵn ra bên cạnh, còn cẩn thận đọc hướng dẫn từng loại một.

Lúc Vương Nhất Bác đẩy cửa vào phòng, anh đang cất chỗ thuốc còn lại vào trong túi.

"Uống thuốc nhé?"

"Ừ." Vương Nhất Bác nhận thuốc và nước ấm từ tay anh, ngồi xuống bên cạnh từ tốn uống hết nửa cốc nước.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi sát nhau, trừ lúc ngồi trong xe của hắn. Tiêu Chiến nhận lại cái cốc không, "Trong studio có vẻ lạnh, cậu không sao chứ?"

"Công việc thôi, có làm mới có ăn mà," Vương Nhất Bác cười với anh. "Nhưng mà anh đó, lớn tướng rồi đi đâu có thể báo trước một tiếng không?"

"Lỗi của tôi, tại tôi đi hơi gấp."

"Hóa đơn đâu?" Vương Nhất Bác chìa tay ra, ý bảo Tiêu Chiến đưa hóa đơn cho hắn. Tiêu Chiến 'Ơ' một tiếng, ban nãy anh chạy như chạy giặc vậy, không kịp lấy hóa đơn gì hết.

Vương Nhất Bác chẳng biết phải làm sao, thu tay lại, "Chạy đi mua thuốc cho sếp cũng tính là công việc, có thể bù tiền lương."

Lúc này Tiêu Chiến mới nhớ tới hơn hai trăm tệ tiền xe của mình, cộng thêm cả tiền thuốc và tiền cafe nữa, hình như mình lỗ hơi nặng.

Trông vẻ mặt của anh, Vương Nhất Bác cũng đoán ra là tốn không ít tiền. Chí ít thì đối với một nhân viên thiết kế quèn quèn lương ba cọc ba đồng như anh thì không coi là ít, "Thôi coi như đầu tư, sau này có lời."

Tiêu Chiến còn đang định hỏi hắn xem đầu tư ở đây là đầu tư cái gì, mà lời là lời cái gì, chưa kịp hỏi, Vương Nhất Bác đã cầm cốc cafe lên uống.

Tiêu Chiến: "Ơ kìa! Tôi uống ly đó rồi!"

Vương Nhất Bác nhìn cái ly một chút, lại nhìn sang Tiêu Chiến, "Không có sao, tôi cũng không ngại gì anh. Có điều anh không uống tiếp được nữa, sẽ lây bệnh cảm."

Tiêu Chiến: "...Tự nhiên mất thêm một cốc cafe nữa. Rốt cuộc đầu tư cái gì, lời lãi ở đâu?"

Vương ảnh đế uống ly cafe của anh Tiêu thiết kế, giả vờ nhìn điện thoại mà lén liếc nhìn Tiêu Chiến một cái, trong lòng đã bắt đầu lạch cạch gõ phím tính toán.




【Câu chuyện nhỏ】

Tiêu Chiến: "Xin em đó có phải em đã quen cái thói xấu giành đồ ăn từ miệng anh rồi không hả?"

Vương Nhất Bác: "Cũng không phải. Tại vì từ lần đầu tiên uống cafe của anh đã thấy cái gì cũng ngọt hơn sao đó, em thấy anh cũng ngọt nữa."

Tiêu Chiến dùng vẻ mặt lạnh lùng không thèm đếm xỉa đến lời trêu ghẹo của Vương Nhất Bác, còn gặp luôn miếng thịt bò trong bát hắn đi.

Vương Nhất Bác: "Bây giờ anh miễn dịch với em rồi à?"

Tiêu Chiến: "Cũng không phải. Anh nhìn em đã nhìn bao năm nay rồi, anh mà còn diễn vai Tiêu Chiến ngây thơ cho em xem nữa thì em tin không?"

Vương Nhất Bác: "Anh thu lại lời đó đi. Anh nói như thế em không vui đâu. Bao nhiêu năm thì đã làm sao? Em không đẹp trai nữa à? Em hỏi anh, em còn đẹp trai không!?"

Tiêu Chiến gắp trả lại miếng thịt bò vào bát hắn, còn thâm tình vỗ vỗ gương mặt điển trai, "Đẹp trai, bao nhiêu năm vẫn đẹp trai, được chưa, ăn ngon đi, bạn nhỏ Vương Nhất Bác."

"Ừm!" Người bạn nhỏ Vương Nhất Bác gắp miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào miệng, mặt mày hớn hở.

[BJYX] Tôi ôm idol đi ngủ rồi ✔️ حيث تعيش القصص. اكتشف الآن