01

7K 505 66
                                    

Trong một Liên Hoan Phim danh giá diễn ra gần đây, vừa có một 'hắc mã' bất ngờ vọt lên. Mặc dù mục đích chính của Liên Hoan Phim vẫn luôn là tạo ra bất ngờ cho công chúng, nhưng lần này thì khác hẳn. Việc túm ra được một bộ phim nằm tận trong góc xó nào đó của nền điện ảnh, doanh thu phòng vé chỉ có thể coi là không quá trắc trở, rồi trao giải Nam chính Xuất sắc nhất cho một gương mặt mới chỉ tầm 20 tuổi, quả thật là khiến cho một đám tiền bối phải sửng sốt cảm thán.

Từ hàng ghế cuối cùng, Vương Nhất Bác đứng lên, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại vạt áo bộ tây trang của mình. Lay tỉnh người đại diện vì kinh ngạc mà đã khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem ở bên cạnh mình xong, hắn mới dùng vẻ mặt không đổi sắc, bình thản và chậm rãi bước lên bục sân khấu. Bao vây là tiếng vỗ tay vang dội và tiếng máy ảnh lách tách không ngừng của cánh truyền thông.

Nhưng mà nội tâm của Ảnh Đế Vương Nhất Bác lúc này đại khái là...

Đậu má! Má! Đậu má! Còn chưa chuẩn bị lời cảm ơn gì hết! Đù! Tạo hình còn ngu ngu nữa! Bây giờ quay đầu còn kịp không?

Không kịp nữa rồi, Vương Ảnh đế.

Thế nhưng Vương Ảnh Đế, không hổ là Ảnh Đế. Tuy rằng trong lòng ào ào như thác đổ, mãnh liệt như sóng trào, ngoài mặt lại vẫn cực kì bình tĩnh đi lên sân khấu. Chỉ là lúc nhấc chân bước lên bục, có cảm giác như chân chẳng phải chân mình nữa, vấp hụt một cái suýt thì té dập mặt.

Người trao giải là một đạo diễn kì cựu trong ngành, cực kì ân cần tiến lại đỡ cậu lên, "Cẩn thận chứ, chàng trai trẻ."

Vương Nhất Bác phải mất ba giây để tìm lại cảm giác ở chân mình. Sau đó thì cùng với đạo diễn tiền bối đi về phía trung tâm sân khấu trong một tư thế nâng đỡ nhau kì lạ, nhận lấy chiếc cúp nặng trịch.

Tới lúc nói lời cảm ơn, đầu óc trống rỗng của hắn đột nhiên lóe lên kí ức về ngày ấy lần đầu tiên rời nhà đi làm thực tập sinh. Lúc người của công ty chờ ở sân bay, hắn đã bình tĩnh chào cha mẹ mình, khi ấy nói với họ thế nào nhỉ?

"Cảm ơn mọi người đã sẵn lòng cho tôi cơ hội này, đã tin tưởng và khích lệ tôi. Tôi nhất định sẽ không để mọi người phải thất vọng!"

Ngày hôm ấy hình như gió thổi rất lớn, cũng không có những ánh đèn flash chớp sáng chói mắt bầu bạn cùng.

*

Quay lại xe rồi, Vương Nhất Bác mới nhét chiếc cúp vào tay người đại diện của mình, nới cà vạt ra, "Không phải chị bảo em chỉ cần tới đi thảm đỏ là được hả? Sao đây? Trời sập rồi nên Ảnh Đế cũng sập lên đầu em luôn hả?"

Người đại diện vẫn còn đang bận ôm cúp khóc sụt sùi, không rảnh để ý tới hắn. Vương Nhất Bác nhìn chị hồi lâu, cuối cùng nhếch khóe miệng lên cười.

Người đại diện mới thở dài, "Chắc là vì mình chọn kịch bản."

Hắn ngẩn người. Trước nay hắn chưa từng nghĩ tới những chuyện này. Bình thường có phim gì thì hắn quay phim đó, nói chung là phải không chết đói trước đã rồi mới làm gì thì làm.

[BJYX] Tôi ôm idol đi ngủ rồi ✔️ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ