#49. Valentine special oneshot

339 32 0
                                    

[210214]

"Alo em à, đi ăn tối không?"

Anh ta dùng một tông giọng không nặng không nhẹ hỏi em ấy, giống như muốn bảo rằng chỉ là tình cờ muốn đi ăn, nên gọi điện vậy thôi.

"Tầm mấy giờ hả anh?"

"9h. Có tiện không?"

Em ấy cân nhắc nhìn lịch trình trên điện thoại. Cũng không có gì để làm vào giờ này. Hẹn gặp một buổi cũng tốt. Đã lâu rồi nhỉ, cả hai không cùng nhau đi ăn. Ý là, chỉ hai người.

"Được ạ. Hẹn ở đâu?"

"Nhà hàng XX nhé, khá kín đáo, khu vực tầng hầm cũng có bảo vệ"

Thật ra cả hai rất thích đi ăn cùng nhau. Dĩ nhiên là ăn hai người vẫn vui hơn là một rồi, nhưng không phải cái gì bản thân cứ muốn là được. Huống hồ người hâm mộ ai cũng đang trong trạng thái lơ lửng ở cái ranh giới gọi là đồng nghiệp hay ...

Ờ thì, đứa nhỏ này không muốn nhắc đến.

Một năm trước còn bận rộn đi làm. Ở trường quay cùng hắn diễn cảnh làm người yêu nhau ở chung  một nhà. Hắn lấy đâu ra tự tin mà hôm đó lại biến hoá nụ hôn phớt trêu chọc nhẹ nhàng lên gò má thành một cú ịn mồm thật mạnh lên đôi má mềm mại ấy. Hôn đi hôn lại khiến cho phần thịt trắng nõn nà phải hoá hồng hào.

Thì cùng lắm cũng chỉ là công việc thôi.

Loại công việc nguy hiểm này khiến con người ta lao lực. Còn không bằng mạo hiểm thân thể, nhưng là mạo hiểm chính cảm xúc của bản thân. Không thích nhưng nói thích, buồn bã cũng phải nở nụ cười, tức giận nhưng thể hiện rất hài lòng. Sau đó vì cái gì, dần dà lại không cảm thấy như vậy nữa. Có lẽ vì ở bên cạnh bấy nhiêu lần, giữa bấy nhiêu tình huống khiến cho chúng ta trở nên không tin tưởng, liền mượn chuyện công việc mà làm cho người đó ở lại bên cạnh mình, dựa dẫm một chút, rốt cục lại trở thành yêu, thành thích.

Mà cảm nhận dài lâu, không phải vì mình lợi dụng chuyện công thành việc tư, mà là hoá ra đối phương tình nguyện trở thành ốc đảo nhỏ trước mắt mình, để mình vội vã tìm đến cư trú. Em ôm lấy tôi, tôi nắm tay em, em bảo vệ tôi, tôi dùng cách của mình khiến em hạnh phúc. Em cười với tôi bao nhiêu lần, tôi muốn trêu chọc em bấy nhiêu lần. Trêu đến khi em không hiểu rõ rằng tôi đang chân thật hay chỉ là đùa giỡn, sau đấy cứ để đấy mặc em suy nghĩ, hoặc là em cũng chẳng để tâm.

Ban đầu là đùa giỡn thôi.

"Anh còn nhớ cái hôm em hẹn anh workshop không? Trời ơi anh cứ ậm ừ rồi seen luôn. Mãi tới khi em rủ đi đá banh thì anh mới chịu nhắn hơn ba chữ"

Hắn cười.

"Lúc đó thấy hơi phiền. Còn bắt anh thuộc lời thoại nên đành vậy. Anh ngại người lạ."

"Ngại ghê. Giờ em thấy anh đâu có ngại ai vậy nữa đâu."

Chà, đúng nhỉ. Lần cuối hắn thể hiện thái độ lạnh nhạt với một người lạ là khi nào ấy nhỉ? Nhớ là cũng mới đây, mà hình như cũng lâu rồi. Kể từ khi hắn biết được vị trí mình đang đứng là ở đâu, và mình đang đi cùng ai.

⦉Đσα̉n| вrıghtwın⦊ ♥︎ 𝙽𝚐𝚘̣𝚝 𝚗𝚐𝚊̀𝚘 𝚍𝚊̀𝚗𝚑 𝚌𝚑𝚘 𝚎𝚖 ♡Where stories live. Discover now