[Đổi trưởngxTiến sĩ] Thuở mới yêu đầy bỡ ngỡ

199 17 3
                                    



Tác hại của việc dùng quá nhiều thuốc an thần là nhờn thuốc, thân thể càng mệt mỏi và trí nhớ giảm sút. Đức Hiếu bóp vỉ thuốc rỗng đáp vào thùng rác cạnh bàn làm việc, khuỷu tay chống bên mép bàn day day thái dương đau nhức. Mười giờ bốn mươi lăm phút đêm, nhân viên đã tan làm hết, xung quanh yên tĩnh đến lạnh lùng. Y uể oải gập tài luyện, sắp xếp gọn gàng rồi cầm lấy áo vest vắt trên lưng ghế quyết định về nhà nghỉ ngơi. Sắp tới y chuẩn bị tổ chức buổi thuyết giảng về tâm lý học vị thành niên, công việc bù đầu, đã mấy ngày rồi không về nhà. Trong đầu luôn đinh ninh quên mất thứ gì đó nhưng không tài nào nhớ ra được, điện thoại dùng liên lạc riêng đã hết pin từ lâu đang nằm trơ trọi trong một góc túi da, điện thoại công việc thì bận từ sáng tới tối thành ra quên luôn sạc chiếc máy đáng thương kia.

Lái xe về đến nhà đã là mười hai giờ hai mươi hai phút, nhanh chóng nhập mật mã vào cửa, bật đèn phòng khách. Thình lình bị một người ngồi chễm chệ trên ghế Sofa doạ cho toát mồ hôi lạnh, cũng may tố chất tâm lý của ngài tiến sĩ tốt, bên ngoài vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh nhìn vị khách không mời mà tới kia.

"Đội trưởng? Sao anh lại đến đây?" Ngài tiến sĩ hỏi một câu rất hồn nhiên và ngây ngô.

Người được hỏi trầm mặc giây lát, vẻ mặt tức lắm mà không làm gì được, hít sâu một hơi, cười gằn hỏi ngược lại: "Tôi không thể đến à?"

"Không, chỉ là—" Ngài tiến sĩ chợt im lặng, dường như nhận ra điều gì nhìn chằm chằm "vị khách không mời mà tới" ra điều suy ngẫm lắm.

"Mấy ngày rồi không về nhà?" Đội trưởng lạnh lùng kéo y vào nhà đẩy lên ghế Sofa, để cặp da sang một bên, bắt đầu chất vấn.

"...Hai, ba ngày gì đấy." Đức Hiếu trả lời, vẫn còn mờ mịt.

"Dám hỏi ngài tiến sĩ, ngày đó ngài hùng hổ nhận nuôi Bảo Lâm, chẳng lẽ ngài cho rằng chỉ cần cho một chỗ ở, một cái thẻ ngân hàng là một đứa trẻ mười tuổi có thể tự lực cánh sinh hay sao hả? Đồ ăn trong tủ lạnh cũng không có gì!"

Đội trưởng càng nói càng tức, tháng trước tổ trọng án của anh phối hợp với công an thành phố kế phá vụ buôn lậu liên tỉnh, bận rộn tra án, ròng rã phá án hơn một tháng trời, lúc hoàn thành nhiệm vụ nhận lại điện thoại chẳng những không có lấy một tin nhắn, một cuộc gọi từ 'ai kia', mà vừa về nhà đã bị mama đại nhân túm cổ ca cho một bản trường ca dài vô cùng bất tận, ong tai nhức não hơn hai tiếng đồng hồ. Bà nội xót cháu ở nhà một mình không ai chăm, trách anh bỏ bê con cái, Bảo Lâm đáng thương hề hề ôm bimbim ngồi ghế Sofa xem hoạt hình, thỉnh thoảng liếc anh ra chiều đồng cảm lắm nhưng không giúp được gì.

Đội trưởng nghiến răng, con với chả cái!

Trung Quân ấm ức, anh lớn từng này tuổi rồi, trở thành phụ huynh học sinh rồi, thế mà vẫn bị mẹ mắng cho không ngóc đầu lên được. Oan ức hơn nữa là, mẹ anh hoàn toàn thiên vị vị kia nhà anh, không hề trách móc y nửa lời, nói y vừa xuất viện không thể quá sức, ăn uống phải đầy đủ dinh dưỡng, mẹ đến tìm đưa đồ ăn mấy lần mà không gặp, mẹ thương y công việc bận rộn, chẳng mảy may bận tâm đến việc con trai mẹ vừa trải qua một khoảng thời gian sứt đầu mẻ trán, nguy hiểm rình rập truy lùng tội phạm, cánh tay trái còn bị ăn một nhát đao khâu bảy mũi đây này! Nỗi đau này ai thấu cho anh đây!!

[Tổng hợp][Thượng Liên]Where stories live. Discover now