Nơi đó tuy rằng thấm máu, cũng chỉ là móng tay lớn đến vậy, đau đớn đều không có! Bách Thần tức giận đến khóe mắt co giật, nghiêm mặt nói: "Không chết được. "Ngươi làm sao có thể nói như vậy" Nếu không phải ngươi đột nhiên phát rồ, ngựa có thể chấn kinh sao? Ta có thể bị thương sao? Ngươi không quấn lấy cữu cữu học cưỡi ngựa, chuyện sau đó liền sẽ không phát sinh.!!! " Ta..."

"Được rồi." Long Dục không vui nhíu mày lại, hắn thực sự không có hứng thú đứng đây xem bọn họ ấu trĩ cãi nhau. Hắn vung tay, nói: "Bách Thần, gọi Vuơng Tước lại đây giúp Cecil nhìn một chút." Bách Thần một giây liền biến thuận theo, nhẹ giọng nói: "Ta biết. Cữu cữu, nơi này liền giao cho ta đi, ngươi về phòng nghỉ ngơi một chút, ta đã gọi người chuẩn bị xong trà chiều."

Nhìn hai người động tác đầy thân mật, Cecil nổi giận nắm lên một nhánh cỏ, quai hàm lầm bầm: "Này... Ta còn đang bị thương đấy, các người có hay không quản ta a..."

Bách Thần nếu đáp ứng Long Dục tìm Vuơng Tuớc hắn liền thật sự tìm. Vì vậy Vương Tước một mặt không muốn nhấc theo hòm thuốc chạy đến. Bách Thần đem người giao cho Vương tước, quay người về hầu hạ cữu cữu hắn, tiêu sái rời đi.

Vương tước có chút lúng túng nhìn Cecil nằm ngay đơ trên giường, chủ động hỏi: "Thương tổn ở nơi nào?" Cecil quăng cho hắn một cái bạch nhãn, ngạo kiều mà chỉ chỉ lên trên bắp chân to một mảng rách da. "..." Mẹ hắn đây cũng gọi là thương tổn sao? Tùy tiện bôi thuốc một ngày liền hảo rồi. Trái lại còn cố ý gọi hắn đến xem! Vương tước cảm thấy đời trước hắn nhất định nợ Long gia tiền, còn là nợ thật nhiều, cho nên đời này phải đối Long gia làm trâu làm ngựa. Hắn rủ xuống mí mắt, buồn bã ỉu xìu mở ra hòm thuốc, lấy ra thuốc cùng bông thấm nước.

"Khả năng có chút kích thích." Vương tước dựa theo thông lệ nhắc nhở. Nhét tây rầm rồ nói: "Ta là Alpha, ta không sợ." Vương tước không nói gì, nhún nhún vai, trực tiếp bôi thuốc lên. "... Hí! Ngươi nhẹ chút!!! Cecil lông tóc đều dựng lên, như một con sư tử con.

"..." Ai mẹ mới vừa nói không sợ, thật mẹ nó khó hầu hạ. Vương tước bĩu môi, trong lòng suy nghĩ không muốn cùng thằng nhóc này chấp nhặt, động tác trên tay vẫn là thả nhẹ một chút. Vốn là rách da, tùy tiện bôi thuốc mấy lần là tốt rồi, bất quá Vương tước vẫn là đem thuốc lưu lại, quan tâm dặn: "Nếu như vết thương không khép lại, ngủ dậy liền lại bôi một lần."

Cecil chọc chọc bình thuốc nhỏ, nhướng mày hỏi: "Ta chính mình bôi? "Có thể không cần a" Nhờ Long tiên sinh bôi cho ngươi là được. Nếu như Bách Thần đồng ý. Vương tước cúi đầu thu thập đồ đạc, yên lặng ở trong lòng thêm vào một câu.

"Này!" Cecil duỗi ra một cái tay. Vương tước ngẩng đầu, nhìn động tác của Cecil nghi hoặc nhíu mày. "Đường! Đường đâu?" Cecil không nhịn được nói. "Cái gì đường?" Cecil khinh thường nhìn lên trần nhà nói :" Thầy thuốc của gia đình ta mỗi lần khám bệnh đều sẽ cho ta một khối đường, đừng nói với ta ngươi không cho!"

"..." Mẹ nó đây là tật xấu gì ? Ai có thể nghĩ đến cháu của Long Dục là cái tiểu công chúa như thế này a!!!!!! Giờ khắc này Vương tước không biết phải hình dung thế nào, hắn nhận mệnh lục lục túi, tại ánh mắt mong đợi của Cecil rốt cục móc ra một khối đại bạch thỏ: "Cấp."

Nhét tây vui vẻ nhận lấy, tỉ mỉ đánh giá một phen, mới do dự đặt vào miệng. Đầu lưỡi chạm vào cục đường trong phút chốc, Cecil đôi mắt đột nhiên sáng lên một cái, sau đó hắn chà chà miệng, làm bộ miễn cưỡng nói: "Ăn không ngon ". Vương tước chỉ muốn đưa hắn hai chữ " Ngu Ngốc".

Nếu chiếm được đường, Vương tước liền không còn tác dụng gì nữa, Cecil vênh váo mà vung vung tay nói: "Ngươi có thể đi." Vương tước như nhặt được đại xá, cầm hòm thuốc lao ra ngoài.

Một bên khác, Bách Thần mới vừa vào phòng ngủ liền phát giác điểm kì lạ. Trong bình hoa tươi thay đổi hoa mới, trong hộc tủ xếp một tấm chân dung Long Dục. Không cần nghĩ cũng biết từ tay người nào, mặt của hắn lập tức biến thành than. Long Dục nhận biết được hơi thở của hắn không đúng, nhấc lên đôi chân trần trụi chân, dùng ngón chân đâm lên ngực Bách Thần hỏi " Làm sao vậy?"

Bách Thần nắm bàn chân nhẵn nhụi bóng loáng ở trong tay xoa xoa, mới mở miệng: "Cữu cữu không biết ta tại sao sinh khí?" Long Dục dựa vào đầu giường, khóe miệng cười nhìn hắn.Bách Thần hô hấp hơi ngưng lại, nắm đôi chân mềm mại nghiêm túc nói: "Long tiên sinh ngài bây giờ là phu nhân của ta, lời nói cần thường xuyên chú ý, không thể bởi Alpha của mình không ở nhà, liền tùy tiện đi trêu hoa ghẹo nguyệt."....." Ấu trĩ, tẻ nhạt." Long Dục nói bốn chữ, một cước đạp trên mặt Bách Thần, nghiêng người, không tiếp tục nghe hắn nói nhảm.

Bách Thần cũng không giận, phi thân nhào tới, ôm eo Long Dục , mặt chôn ở bên trong hõm vai, tham lam hấp thu mùi vị trên thân nam nhân " Cữu cữu..." Long Dục tùy ý động tác, hắn phát hiện mình đối với người này càng ngày càng không có sức đề kháng, chỉ là kêu một tiếng "Cữu cữu", tâm lý liền ngứa đến không chịu được. Bách Thần thấp giọng nói: "Cecil khi nào thì đi a... Hắn quấn lấy ngươi, trong lòng ta không thoải mái."

Long Dục nhắm hai mắt, khóe miệng len lén giơ lên một chút: Không thoải mái liền kìm nén."... Nha." Bách Thần đặc biệt ủy khuất cắn lên vành tai Long Dục, suy nghĩ nhất định phải cấp tên kia ra nước ngoài nhiều hơn chút, không cho hắn có thời gian rãnh rỗi quấn lấy cữu cữu.

[Edit] Sâu Không Lường Được Where stories live. Discover now