Chương 187: Dao trì tiên tử (19)

Bắt đầu từ đầu
                                    

Bên trong có một ông lão, tuổi tầm 70, ông nhìn thấy có khách đến liền nheo mắt nhìn còn hơi ngạc nhiên chống gậy từ từ bước qua.

Giọng nói già nua vang lên: "Hoá ra vẫn còn có khách đến đây, các cậu từ đâu đến thế?"

Mạch Từ Dung cúi đầu chào ông lão, sau mới nói: "Chúng tôi tới từ phía tây, cho hỏi nơi này sao lại...thành như vậy?"

Cánh tay ông lão cầm gậy run lên giống như nhớ lại chuyện gì đó, ông chống gậy bước lên cầu thang, vừa đi vừa nói: "Chuyện dài lắm, các cậu đi đường cũng mệt rồi tôi đưa đi xem phòng, lát cung trang xong xuôi thì xuống đây lão hủ sẵn lòng kể vài câu chuyện"

Mạch Tịnh Yên cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, như có ai đó đang nhìn mình, nàng quay đầu tìm kiếm chuẩn xác bắt được tầm mắt của một nam đồng đang nhìn mình.

Cậu bé lấp ló sau cánh cửa nhìn lên trên đây, khuôn mặt tròn trịa no đủ, quần áo sạch sẽ hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh nơi này.

Nàng hơi mím môi tổng cảm thấy có dự cảm không lành, tiến lên phía trước một bước nắm chặt tay áo Mạch Từ Dung.

Hắn quay đầu nhìn nàng thấy đôi mắt nàng hiện lên lo sợ liền thuận thế nắm lấy tay nàng dắt đi.

Đừng trước cửa hai căn phòng, Mạch Tịnh Yên liền nhíu mày, tay nắm tay hắn càng chặt hơn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Muội muốn ở với huynh"

Trúc Quân nghe thấy lời nàng nói liền chấn động, quay đầu qua nhìn nàng lại nhìn Mạch Từ Dung.

Mạch Từ Dung hẳn nhiên sắc mặt cũng không tốt lắm, cúi đầu nhìn nàng, giọng lại nghe được tia dịu dàng: "Ngoan, ta ở ngay bên cạnh"

Hẳn nhiên Mạch Tịnh Yên không thích câu trả lời này của hắn, khuôn mặt xị xuống, cúi đầu không nói gì nữa.

Trúc Quân xoè ra quạt gấp khẽ phe phẩy như có như không để ý.

————————

Không lâu lắm mọi người sửa soạn xong liền xuống lầu ăn cơm, cả đoạn đường đi đều ăn lương khô để duy trì sớm đã ngán đến tận cổ, nay nhìn thấy mấy món chay mặn được bầy trên đĩa thì liền cảm thấy vui thích không ngừng.

Mạch Tịnh Yên ngồi xuống, ánh mắt có hơi liếc về căn phòng trước cậu bé đứng, lại đảo qua nhìn ông lão trước mặt.

Trên bàn chỉ có 4 người đang ngồi, 3 người nàng và ông lão vậy sao không để cậu bé ra ngoài dùng bữa luôn? Có điều gì phải giấu diếm sao?

Trúc Quân vừa ngồi xuống bàn liền như hổ đói gắp lấy gắp để, tốc độ gắp nhanh đến thần sầu, nếu để cao thủ võ lâm nào nhìn thấy còn tưởng hắn luyện được bí tịch luôn ấy chứ.

Mạch Từ Dung nhìn tướng ăn kia liền nhíu mày, đầu hắn cứng nhắc quay đi, ánh mắt hướng về phía ông lão bắt đầu hỏi chuyện.

Ông lão gật đầu, giọng già nua vang lên đều đều như trần thuật: "Các cậu có thể không tin nhưng trước kia nơi đây đã từng rất phồn hoa, phong cảnh hữu tình là điểm đến của rất nhiều lãng khách, nhưng đó là trước khi bệnh dịch ập đến, người dân ở đây mắc một loại bệnh dịch quái đản, mỗi người đều cho ra tác dụng khác nhau, có người thân thể gầy nhom, người thì mẩn đỏ khắp người,...nhưng mà kết cục đều giống như nhau, đều là mục rữa đến chết"

[XUYÊN NHANH] Thế nào là nhân vật phản diện? (QUYỂN 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ