Chương 00: Giật mình thức giấc

9.6K 97 27
                                    

Chương 00: Giật mình thức giấc

Đột nhiên anh ta giật mình thức giấc, phát hiện bản thân đang ngủ gục trong tư thế úp mặt trên bàn. Thành Nhân chống người ngồi dậy, gỡ tờ tài liệu dính chặt vào mặt mình bởi thứ chất lỏng đã khô lại. Anh ta vặn vẹo cơ thể, cảm nhận cái lưng mỏi nhừ kêu lên răng rắc khi bị ngược đãi quá lâu. Một giấc ngủ và cơn mơ không thể nhớ ra khi đã tỉnh.

Thành Nhân nheo mắt nhìn điện thoại, mới sáu giờ sáng. Có lẽ anh vừa thiếp đi được khoảng một hay hai tiếng đồng hồ gì đó. “Đồ án cũng đã hoàn thành khâu chỉnh sửa cuối cùng, chín giờ đối tác sẽ đến, và không có gì ngăn cản được mình nhận hợp đồng này.” Anh ta vươn vai, miệng ngáp to. “Thức cả đêm để làm việc cũng không bỏ công.”

Rời khỏi bàn với vẻ cực kỳ uể oải, Thành Nhân đi ra khỏi phòng làm việc. Cả một tầng lầu trong toà nhà Ánh Sáng này là dành riêng cho phòng thiết kế và phát triển sản phẩm. Bình thường có cả trăm người cùng làm việc, đông đúc và phải nói là khá nhộn nhịp, vì họ đã bước vào giai đoạn cuối của dự án. Thế nhưng lúc này còn chưa tới tám giờ, cả tầng đều chỉ là một mảnh im lặng đáng sợ. Thậm chí, còn có thể nghe được tiếng đế giày của Thành Nhân cọ trên lớp thảm mỗi khi anh cất bước. Căn phòng ngột ngạt vì hệ thống máy lạnh còn chưa được mở. Không gian tối om, âm u, có thể nhìn thấy rõ tín hiệu chớp tắt của camera an ninh.

Suốt cả đêm qua chỉ có duy nhất một mình Thành Nhân ở lại công ty làm việc. Không phải nhân viên cấp dưới của anh lười, mà bởi vì Thành Nhân chỉ có thể yên tâm nếu mình là người cuối cùng kiểm tra lại mọi thứ, trước khi đưa hồ sơ cho khách hàng. Có thể nói rằng Thành Nhân độc đoán, nhưng anh ta vốn chỉ tin vào chính bản thân.

Sau khi rửa mặt xong, Thành Nhân quyết định sẽ xuống dưới sảnh, ghé vào căn tin mà tự mua cho mình một ly cà phê. Còn ba tiếng nữa là sẽ đến thời khắc sinh tử định mệnh. Dự án mà anh phụ trách có tầm quan trọng liên quan đến tiền đồ của cả công ty sau này.

Ting, tiếng thang máy kêu vang khi đến nơi. Cánh cửa trượt mở ra êm ái, Thành nhân bước vào trong, với tay bấm nút G. Theo thói quen, anh lại ngước mắt nhìn vào camera an ninh. Không hiểu sao, Thành Nhân luôn phát hiện ra vị trí của các camera, và không thể ngăn mình nhìn vào chúng. Giống như một tên tội phạm lén lút thường đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh, xem có ai đang chú ý đến mình không. Anh ngáp một cái và lịch sự lấy tay che miệng. Một ý nghĩ kỳ quái khi cho rằng các nhân viên bảo vệ sẽ cười vào màn hình nếu anh diễn cái bộ dạng ngái ngủ trong buồng thang.

Tình tinh tính ... Nhạc điệu đơn giản báo hiệu Thành Nhân đã đến đúng nơi. Anh lướt người đi ra, nhưng chỉ mới vừa đặt một bước ra sảnh đã phải lùi trở lại. “Chắc hẳn là mình đang bị kẹt trong một giấc mơ kỳ dị nào đó rồi.”

Cửa kính toà nhà bị đập vỡ nát, đồ đạt bị hất đổ lung tung. Hàng đống người đã tập trung đầy sảnh. Nhưng họ không phải là nhân viên văn phòng quen thuộc của công ty. Hoặc đám người này là diễn viên của một đoàn phim kinh dị nào đó, hoặc họ là tổ chức sát nhân thuộc một tà giáo độc ác. Bọn họ đang xúm xít ăn thịt lẫn nhau. Người đứng kẻ ngồi, những thi thể phơi đầy sàn, bị moi lòi cả ruột, tay chân bị kéo đứt khỏi cơ thể, máu me chảy lênh láng như ở lò mổ lợn.

[Kinh dị] Thành phố thây maWhere stories live. Discover now