Chương 12

59 2 0
                                    


Lúc Giản Ninh và Cố Sênh Ca đến phim trường, thì những người khác gần như đã ở đó.

Khi Triệu Thư nhìn thấy cô, anh ta huýt sáo và cười một cách phong lưu: "Ninh Ninh đến rồi."

Giản Ninh trợn tròn mắt, ghét bỏ nói: "Đừng gọi ghê tởm như vậy."

Cô nhìn lướt qua phim trường, lần này Triệu Thư mời mấy người tiểu hoa và tiểu sinh có nhân khí cao, xem ra chỉ có Cố Sẻnh Ca là người mới.

Triệu Thư không tức giận, vẫn mỉm cười, rồi đích thân dẫn cô ấy và Cố Sênh Ca đi qua.

Các diễn viên khác trên trường quay không quan tâm lắm đến Cố Sênh Ca, nhưng bây giờ họ thấy Triệu Thư người luôn đẻ mắt ở trên đầu, lại rất ân cần với người đại diện của Cố Sênh Ca, ánh mắt của họ đối với cậu đột nhiên thay đổi.

Triệu Thư tuy có vẻ ngoài công tử nhưng hầu như phim truyền hình của anh ta đều bùng nổ, đồng thời anh ta luôn để con mắt trên đầu, không phải ai anh ta cũng để trong mắt.

Người đại diện này không chỉ đột nhiên xuất hiện trong vòng này mà thậm chí còn lọt vào mắt xanh của anh ta, khiến anh ta trở thành một con chó như vậy. Những người thông minh biết rằng nguồn gốc của người này không đơn giản, và cũng không phải là người mà họ có thể khiêu khích.

Không phải vòng tròn của họ đang dựa vào đại diện của chính họ sao? Để chọc giận một người đại diện có năng lực là một thảm họa đối với họ.

Nghĩ vậy, họ ngay lập tức tiến đến chào hỏi Cố Sênh Ca một cách lịch sự. Nữ chính nở nụ cười ngọt ngào: "Xin chào, Cố lão sư, tôi tên là Tôn Dao."

Cố Sênh Ca sững sờ, sau khi nhìn Giản Ninh, cậu ta chào hỏi một cách lịch sự, không có chút nào giống như cậu bé nhút nhát trước mặt Giản Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Giản Ninh nhướng mày hài lòng, cô sợ cậu ta ngại ngùng, xem ra không cần lo lắng.

Các diễn viên sẽ tạm nghỉ trong ngày hôm nay, và lễ khởi động máy sẽ chính thức được tổ chức vào sáng mai.

Triệu Thư ngăn Giản Ninh lại, một tay đặt lên vai cô, cúi đầu ghé sát vào cô, cười không ra dáng vẻ gì: "Cậu nói mời tôi đi ăn, vậy tối nay mời luôn đi."

"Được." Giản Ninh liếc hắn một cái liền nôn mửa: "Tôi làm sao cảm thấy Triệu thiếu gia giống như đòi nợ."

Đối với hành động của anh ta, cô không quan tâm, cả nhóm họ chơi như anh em.

"Không phải đâu." Triệu Thư chớp chớp mắt nhìn cô cười, đôi mắt phóng điện "Tôi thà rằng đó nợ hoa đào."

Giản Ninh nghẹn lại, trợn mắt và nói thầm: "Đã bao lâu rồi? Cậu có còn nhớ cảm xúc sao?"

Còn không phải khi còn học cấp ba, cô đã cho anh ta một người bạn gái sao?

Thật ra cô ấy cũng không tính là bạn gái, lúc đó Triệu Thư đã tát một cô gái khác, đúng lúc xảy ra chuyện cô ấy thấy rồi chạy tới đánh anh ta hỏi vì cái gì, sau đó cô gái đó còn coi thường Triệu Thư.

 Yêu em thành bệnh ( tạm dịch)Where stories live. Discover now