DỊ NĂNG TRỌNG SINH: THIẾU NỮ...

By Anyen1510

50.6K 2.1K 11

LƯU Ý: ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN MÌNH DỊCH, MÌNH CHỈ ĐĂNG ĐỂ ĐỌC OFFLINE. XIN CẢM ƠN!! ------------------ Lúc... More

Chương 1: Sống Lại Lúc 5 Tuổi
Chương 2: Bị Đập Trúng Đầu (1)
Chương 3: Bị Đập Trúng Đầu (2)
Chương 4: Bị Đập Trúng Đầu (3)
Chương 5: Mở Thiên Nhãn (1)
Chương 6: Mở Thiên Nhãn (2)
Chương 7: Trí Nhớ Siêu Phàm (1)
Chương 8: Trí Nhớ Siêu Phàm (2)
Chương 9: Trí Nhớ Siêu Phàm (3)
Chương 10: Trí Nhớ Siêu Phàm (4)
Chương 11: Mắt Phong Thủy (1)
Chương 12: Mắt Phong Thủy (2)
Chương 13: Mắt Phong Thủy (3)
Chương 14: Mắt Phong Thủy (4)
Chương 15: Mắt Phong Thủy (5)
Chương 16: Thiếu Niên Thần Bí (1)
Chương 17: Thiếu Niên Bí Ẩn (2)
Chương 18: Thiếu Niên Bí Ẩn (3)
Chương 19: Thần Toán (1)
Chương 20: Thần Toán (2)
Chương 21: Thần Toán (3)
Chương 22: Thùng Vàng Đầu Tiên (1)
Chương 23: Thùng Vàng Đầu Tiên (2)
Chương 24: Thùng Vàng Đầu Tiên (3)
Chương 25: Thùng Vàng Đầu Tiên (4)
Chương 26: Tìm Long Huyệt (1)
Chương 27: Tìm Long Huyệt (2)
Chương 28: Mua Đất (1)
Chương 29: Mua Đất (2)
Chương 30: Mua Đồ Cổ Giá Hời (1)
Chương 31: Mua Đồ Cổ Giá Hời (2)
Chương 32: Mua Đồ Cổ Giá Hời (3)
Chương 33: Mua Đồ Cổ Giá Hời (4)
Chương 34: Mua Đồ Cổ Giá Hời (5)
Chương 35: Chú Sẽ Chờ
Chương 36: Ngũ Tệ Tam Khuyết
Chương 37 - 40: Người Phụ Nữ Điên Trong Bệnh Viện - Huyết Ngọc
Chương 41 - 42: Tổn Thương Nguyên Khí
Chương 43 - 45: Vẫn Không Tránh Khỏi?
Chương 46 + 47: Học Sinh Chuyển Trường
Chương 48: Ngưỡng Mộ Và Đố Kỵ
Chương 51: Tống Huyền
Chương 52: Mỹ Nhân Như Ngọc
Chương 53 + 54: Lấy Gì Để Đáp Tạ
Chương 55: Tin Tưởng Là Đủ
Chương 56: Cám Ơn Vì Được Đoàn Viên
Chương 57: Làm Bộ Ra Vẻ Thuần Khiết?
Chương 58: Nói Bậy Sẽ Bị Rút Lưỡi
Chương 59: Nghiệp Chướng Tự Chịu
Chương 60: Thầy Tống Hôm Nay Rất Đẹp Trai
Chương 61: Quan Tâm Chăm Sóc
Chương 62 + 63: Buổi Bán Đấu Giá Đồ Cổ
Chương 64 + 65: Gặp Lại Hoắc Văn Hoa
Chương 66: Thì Ra Là Con Gái Nhà Quê
Chương 67: Đấu Giá Bắt Đầu
Chương 68: Không Phải Giúp Mà Là Hại
Chương 69: Chỉ Dẫn Phong Thủy Văn Phòng
Chương 70: Vẽ Bùa Hóa Sát
Chương 71: Anh Ấy Đã Xuất Hiện!
Chương 72: Thiếu Niên Mẫn Cương
Chương 73: Vị Khách Không Mời Mà Đến
Chương 74: Trời Sẽ Trừng Trị Kẻ Đê Tiện
Chương 75 - 77: Không Ra Tay Cứ Tưởng Tôi Dễ Bắt Nạt
Chương 78 - 80: Báo Thù Cho Kiếp Trước
Chương 81: Hận Thì Hủy Phong Thủy
Chương 82 - 84: Không Trồng Cây Dương Trước Nhà
Chương 85 + 86: Nụ Cười Của Mẫn Cương
Chương 87: Vẻ Khác Thường Của Long Trục Thiên
Chương 88: Cái Ôm Của Long Trục Thiên
Chương 89: Ly Biệt Lần Nữa
Chương 90: Gặp Đồng Nghiệp Cũ
Chương 91 + 92 : Mộ Dung Vân Thanh
Chương 93 + 94: Con Gái Ngoan
Chương 95: Sự Thăm Dò
Chương 96: Âm Sát Khí Trên Ngọc
Chương 97: Điềm Báo
Chương 98: Phân Biệt Tốt Xấu
Chương 99 + 100: Ngọc Thô
Chương 101 + 102: Đánh Cược
Chương 103: Từ Chối
Chương 104: Cô Ấy Là Ai?
Chương 105 + 106: Đừng Đắc Tội Với Thầy Tướng Số
Chương 107 + 108: Vận May Hiếm Có
Chương 109 + 110: Đây Mới Chính Là May Mắn Hiếm Thấy Thật Sự
Chương 111: Long Trục Thiên Chiếm Chỗ!
Chương 112: Ngượng Ngùng
Chương 113 - 116: Buổi Sáng Êm Đềm
Chương 117 - 119: Cao Thủ Châm Cứu
Chương 120 + 121: Sự Đố Kỵ Của Mộ Dung Nghiên
Chương 122 + 123: Hóa Giải Phong Thủy Và Châm Cứu Chữa Bệnh Giúp Cô Giáo
Chương 124: Phản Cung Sát Đã Có Tác Dụng
Chương 125 - 127: Em Gái Bị Bắt Cóc
Chương 128: Long Trục Thiên Ra Tay
Chương 129-131: Long Trục Thiên Cũng Biết Cười
Chương 132,133: Hạ Quốc Huy Đến Thăm Nhà
Chương 134,135: Làm Gì Được Tôi
Chương 136: Báo Ứng
Chương 137: Tống Huyền Sắp Kết Hôn
Chương 138-141: Mộ Dung Vân Thanh Bị Trúng Tà
Chương 142-144: Hóa Sát, Chọn Vật May Mắn
Chương 145: Tin Nhắn Của Long Trục Thiên
Chương 146: Long Trục Thiên Lại Vào Phòng Lúc Nửa Đêm
Chương 147,148: Mưu Tính Của Mộ Dung Nghiên
Chương 149-151: Cục Trưởng Bị Trúng Gió
Chương 152: Mua Điện Thoại
Chương 153: Lại Gặp Côn Đồ
Chương 154-156: Náo Loạn Sàn Nhảy
Chương 157-160: Trừng Phạt
Chương 161: Vẻ Bất Thường Của Long Trục Thiên
Chương 162,163: Dương Hoằng Đến Xem Bói
Chương 164,165: Cứu Đứa Trẻ Bị Âm Sát Khí Nhập Thể
Chương 166,167: Dương Hoằng Đến Nhà
Chương 168: Vào Nhà Dương Đức Kiệt
Chương 169: Cha Của Mẫn Cương
Chương 170: Dường Như Cách Nhau Mấy Kiếp
Chương 171: Hình Như Đã Gặp Ở Đâu
Chương 172: Mẹ Của Mẫn Cương
Chương 173-176: Âm Sát Khí Nhập Thể
Chương 177-181: Hỏa Sát, Vò Rượu Long Hổ
Chương 182: Nguyện Làm Tất Cả Vì Em
Chương 183: Có Qua Có Lại
Chương 184: Chọn Đất
Chương 185,186: Long Trục Thiên
Chương 187: Em Là Của Anh, Anh Là Của Em
Chương 188: Sự Khác Thường Của Tấm Thẻ Bài
Chương 189: Long Trục Thiên Bị Sốt
Chương 190: Thân Mật
Chương 191: Giọng Hát Của Long Trục Thiên
Chương 192-195: Phong Thủy Dành Cho Các Cô Gái Ế
Chương 196,197: Chiếc Khay Đồng
Chương 198: Bao Đồ Cổ
Chương 199: Trừng Phạt Người Thích Mắng Người Khác
Chương 200: Nước Mắt Phượng Hoàng, Âm Hồn Nhập Thể
Chương 201: Đừng Soi Gương Lúc Nửa Đêm
Chương 202: Khay Đồng Quản Trọng
Chương 203-205: Anh Linh Bé Bỏng
Chương 206-208: Treo Kiếm Bằng Tiền Xu Không Đúng Cách
Chương 209: Long Trục Thiên Bị Tấn Công
Chương 210: Hiện Tượng Kỳ Lạ
Chương 211: Yêu Nhau Ôm Nhau
Chương 212: Anh Yêu Em
Chương 213: Thiên Cơ Dị Thường
Chương 214: Long Trục Thiên Không Đến
Chương 215,216: Văn Xương Vị Giúp Thi Tốt
Chương 217: Cuộc Tranh Chấp Trên Phố Văn Lai
Chương 218: Tháp Sắt Kỳ Lạ
Chương 219: Tháp Sắt Cảm Ứng
Chương 220: Lâm Thanh Mai Cứ Muốn Soi Gương
Chương 221: Thanh Long Mạnh, Bạch Hổ Yếu
Chương 222: Yếm Thắng Thuật
Chương 223: Trở Mặt
Chương 224: Tiền Đến Tiền Đi
Chương 225: Năng Lượng Bí Ẩn
Chương 226: Long Trục Thiên Và Tấm Thẻ Bài
Chương 227: Chỉ Là Bạn Bè Thôi
Chương 228: Yêu Sớm
Chương 229: Hôn Mẫn Cương
Chương 230: Trên Người Dương Tử Mi Có Ma?
Chương 231-234: Mắt Âm Dương
Chương 235: Bị Âm Hồn Của Kiếp Trước Nhập?
Chương 236,237: Khắc Phục Nỗi Sợ, Nội Tâm Mạnh Mẽ
Chương 238,239: Phong Ấn Âm Linh Nước Mắt Phượng Hoàng
Chương 240-242: Kẻ Trộm Mộ
Chương 243,244: Màu Sắc Của Lòng Bàn Tay Và Vận Số Của Con Người
Chương 245: Tội phạm nguy hiểm
Chương 246: Không phí công sức
Chương 247: Tặng người ngọc long tiêu
Chương 248: Quý nhân, tiểu nhân
Chương 249: Số phận đã định, có tránh cũng không được?
Chương 250: Kỳ thi thử bắt đầu
Chương 251: Mộ Dung Vân Thanh đã thay đổi một chút
Chương 252: Chậm một bước bực bội khôn cùng
Chương 253,254: Phỉ thúy ba màu
Chương 255,256: Vong ân phụ nghĩa
Chương 257: Anh ta nói anh ta thua rồi
Chương 258: Suýt nữa thì hôn rồi
Chương 259: Ngọt ngào
Chương 260: Biểu tượng của bà chủ gia tộc
Chương 261: Nóng lạnh tụ hội, sự biến hóa kỳ dị của thẻ bài gỗ đào
Chương 262,263: Sự cải tạo thần kỳ của thẻ bài gỗ đào
Chương 264,265: Sự ấm áp của Mẫn Cương
Chương 266-268: Phong thủy nuôi cá trong nhà
Chương 269: Chỉ mong có thể cận kề bên bạn
Chương 270 - 275
Chương 276 - 282
Chương 283 - 290
Chương 291 -296
Chương 297 - 301
Chương 302 - 307
Chương 308 - 315
Chương 316- 320
Chương 321- 325
Chương 326- 333
Chương 334- 339
Chương 340 - 346
Chương 347- 352
Chương 353- 359
Chương 360- 367
Chương 368- 373

Chương 49 + 50: Châm Cứu Trị Bệnh

316 17 0
By Anyen1510

Tan tiết, Tần Khải Văn vừa rời khỏi lớp học thì cả lớp ồn ào lên như cái chợ.

Rất nhiều nam sinh vây quanh Dương Tử Mi và bắt đầu giới thiệu họ tên này nọ. Thấy vậy, Dương Tử Mi cũng nhẹ nhàng mỉm cười đáp lại đồng thời cũng ghi nhớ tên và tướng mạo của từng bạn.

- Chào cậu, Dương Tử Mi. Tớ tên Hạ Muội.

Lớp trưởng Hạ Muội quay lại chào Dương Tử Mi.

Dương Tử Mi thấy Hạ Muội thần sắc thanh tú, đoan trang, khẳng khái, chính trực, rất khác với các bạn nữ nhỏ nhen trong lớp nên Dương Tử Mi cũng có cảm tình với cô. Dương Tử Mi cười và đáp lại:

- Chào cậu, sau này nhờ cậu giúp đỡ.

- Mọi người đều là bạn bè với nhau cả, có chuyện gì nhất định sẽ giúp đỡ lẫn nhau thôi. Sau này, nếu có gì không quen hoặc không hiểu, cậu có thể hỏi tớ.

Hạ Muội cười nói.

- Cám ơn cậu.

- Cậu cũng có thể hỏi tớ nữa. Tớ rất vui khi được giúp đỡ bạn bè.

Trần Tiểu Cường lớn tiếng nói.

Dương Tử Mi quay sang nhìn cậu ta, đột nhiên cô phát hiện ấn đường của Trần Tiểu Cường rất tối, sơn căn có màu xanh sẫm. Dương Tử Mi bắt đầu dùng thiên nhãn của mình nhìn cậu ta, trong đầu cô xuất hiện cảnh Trần Tiểu Cường bị xe tông ở một ngã tư đường nọ, máu chảy đầm đìa.

Dương Tử Mi khẽ chau mày lại. Là bạn bè cùng lớp với nhau nên cô cũng lên tiếng nhắc nhở:

- Trần Tiểu Cường này, lát nữa tan học tốt nhất là cậu đừng băng qua ngã tư đường nhé, nếu không sẽ gặp tai nạn đấy.

Trần Tiểu Cường nghi hoặc nhìn Dương Tử Mi, cậu ta không hiểu tại sao cô lại nói vậy.

- Dương Tử Mi à, sao cậu lại nói vậy với Tiểu Cường? Không lẽ cậu quen với cậu ấy? Biết cậu ấy mỗi ngày đều phải đi ngang qua ngã tư không có đèn xanh đèn đỏ kia?

Hạ Muội hiếu kỳ hỏi.

Dương Tử Mi chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Điều mà cô có thể làm chỉ có bấy nhiêu thôi. Cô không phải là Bồ Tát phổ thế nên không có nghĩa vụ giúp người giải nạn, thoát nạn cho dù đó là bạn học của mình. Còn chuyện Trần Tiểu Cường kia có nghe lời cô nhắc nhở hay không còn phải xem số mạng của cậu ta nữa.

Chuông vào học reo lên. Hạ Muội thấy Dương Tử Mi không trả lời nên cũng không hỏi nữa. Hạ Muội chỉ cảm thấy đôi mắt đen láy kia của Dương Tử Mi dường như nhìn thấu tất cả mọi chuyện trên đời.

Thấy các nam sinh vây quanh bàn mình đều đã rời đi, Hoàng Nhất Phong lúc này mới thở phào một cái, nhưng cậu ta lại nhanh chóng quay về với vẻ lo lắng, hồi hộp vì mùi hôi cơ thể của mình.

Hoàng Nhất Phong sợ mùi hôi trên người mình sẽ bám vào cô bạn xinh xắn, thuần khiết cùng bàn kia nên cậu liền lấy vở ra viết một dòng chữ đưa cho Dương Tử Mi xem.

Xin lỗi cậu, tớ bị nặng mùi. Nếu cậu thấy khó chịu thì cậu có thể xin thầy đổi chỗ, tớ không có ý kiến gì đâu.

Dương Tử Mi thấy vậy liền đưa mắt nhìn sang Hoàng Nhất Phong. Chỉ thấy Hoàng Nhất Phong đang cúi mặt xuống bàn, ngay cả thở cũng không dám thở. Cô đoán là Hoàng Nhất Phong lo là bị chê bai nên cũng cảm thấy tội nghiệp cậu ấy.

- Tớ biết châm cứu. Nếu cậu tin tớ thì sau khi tan học có thể tìm một chỗ nào đó, tớ sẽ châm cứu chữa bệnh cho cậu, bảo đảm sẽ hết bệnh.

Dương Tử Mi cũng viết câu trả lời của mình vào vở.

Hoàng Nhất Phong đọc xong liền ngạc nhiên nhìn cô.

Ở thời kỳ mà trung y không còn hưng vượng và được nhiều người tin tưởng như hiện nay thì đối với mọi người mà nói, châm cứu chỉ tồn tại trên ti vi mà thôi. Những người thật sự hiểu về châm cứu không còn nhiều, trừ các thầy thuốc trung y lớn tuổi hiểu sâu biết rộng ra.

Vậy mà bây giờ, cô bạn cùng bàn chỉ bằng tuổi mình lại nói là biết châm cứu nên Hoàng Nhất Phong không kinh ngạc mới lạ.

Hoàng Nhất Phong nghĩ một hồi sau đó mới viết tiếp:

- Tốt quá, cám ơn cậu. Nhưng, cậu có đem theo kim châm cứu không?

Dương Tử Mi nhìn Hoàng Nhất Phong gật đầu.

Từ sau khi mẹ cô bị sẩy thai lúc cô năm tuổi đến nay, mỗi ngày cô đều chăm chỉ nghiên cứu y thuật nên lúc nào cô cũng mang theo kim châm cứu bên mình.

Trị bệnh cứu người khác với thay đổi số mạng. Trị bệnh là một cách tạo phước, làm càng nhiều càng tốt.

Sau khi tan học.

Hoàng Nhất Phong lắp bắp quay sang nhìn Dương Tử Mi đang cúi đầu thu dọn sách vở trên bàn nói:

- Bây giờ... cậu có thời gian châm cứu cho tớ không?

- Ừm.

Dương Tử Mi gật đầu. Cô cũng muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho Hoàng Nhất Phong, nếu không mỗi ngày cô đều phải bịt khứu giác của mình lại như vậy cũng không tốt.

Khi tất cả các bạn trong lớp đều rời khỏi, Dương Tử Mi ra hiệu cho Hoàng Nhất Phong cởi áo ra.

Hoàng Nhất Phong cảm thấy rất ngượng ngùng khi phải cởi đồ trước mặt cô bạn xinh xắn như Dương Tử Mi, thế nên cứ ngập ngừng không muốn cởi.

Dương Tử Mi bắt đầu mất kiên nhẫn nói:

- Nếu cậu không cởi thì tớ cũng không châm cứu cho cậu được. Vậy tớ đi về đây.

Hoàng Nhất Phong nghiến răng, sau đó cũng cởi áo ra.

Mùi hôi cơ thể là do mồ hôi tụ lại dưới nách, lâu ngày phân giải thành mùi hôi tỏa ra khắp nơi. Thế nên Dương Tử Mi phải dùng kim châm cứu để làm thông thoáng kinh lạc, huyệt đạo, có như vậy mới có thể chữa được bệnh.

Dương Tử Mi bảo Hoàng Nhất Phong nằm im. Cô lấy kim châm cứu từ trong cặp mình ra lần lượt châm vào huyệt can du, phế du, quan nguyên, thần môn, trung quản, phong long, kỳ môn, khâu khư của Hoàng Nhất Phong. Động tác của cô vô cùng linh hoạt và thuần thục.

Hai mươi phút sau, Dương Tử Mi rút hết kim châm ra để lại ngay ngắn vào túi, rồi nói:

- Xong rồi.

- Nhanh vậy sao?

Hoàng Nhất Phong kinh ngạc nói.

Dương Tử Mi gật đầu. Lúc này, đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng chụp hình lách cách vang lên.

Dương Tử Mi và Hoàng Nhất Phong cũng chẳng để ý, họ cho là người nào đó đang chụp hình ở bên ngoài thôi nên cả hai cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Hoàng Nhất Phong về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ xong liền giơ tay lên ngửi ngửi nách của mình. Cậu phát hiện mùi hôi nồng nặc trước đây đã giảm đi rất nhiều.

Không lẽ châm cứu có tác dụng vậy sao?

Hoàng Nhất Phong liền nhảy cẫng lên một hồi lâu để cơ thể mình tiết ra mồ hôi. Sau đó lại giơ tay lên và ngửi ngửi, cậu phát hiện nách mình không còn hôi như trước nữa.

Dương Tử Mi không về nhà ngay mà cô lại đến phố Văn Lai đi dạo.

Hiện đang là năm 2002, kinh tế cả nước đang phát triển nhanh chóng. Mức sống của người dân cũng bắt đầu được nâng cao, người giàu cũng nhiều hơn. Theo đó, người chơi đồ cổ cũng nhiều hơn rất nhiều so với trước đây, thậm chí chơi đồ cổ đã trở thành một làn sóng thời bấy giờ.

Từ sau khi mua được đồ cổ giá hời lúc năm tuổi đến nay, vì nguyên khí bị tổn hao, xương bị gãy nên Dương Tử Mi không thể xuống núi, do đó cũng không thể đến phố Văn Lai được.

Dương Tử Mi vẫn còn nhớ lời hứa theo Tống Huyền học tìm hiểu đồ cổ khi cô lên sáu tuổi năm xưa. Do cô không thực hiện được lời hứa của mình nên không biết giờ Tống Huyền có nhận ra cô không.

Mười năm trôi qua, vật đổi sao dời, có lẽ Tống Huyền cũng đã quên mình là ai rồi.

Dương Tử Mi nhớ là năm 2002 của kiếp trước, Tống Huyền cưới một người vợ vừa nết na xinh đẹp lại vừa đảm đang, sau đó còn có một cậu con trai vô cùng kháu khỉnh. Cậu bé với chỏm tóc nhỏ đáng yêu ngày ngày chạy giỡn khắp phố Văn Lai.

Dương Tử Mi không đến Mặc Hiên tìm Tống Huyền mà cô lại tiếp tục tìm kiếm trong các sạp hàng đang bày bán hai bên đường kia xem có thể lại mua được đồ cổ giá hời như năm xưa không.

Cha cô đã tốn rất nhiều tiền để được chuyển công tác vào thành phố. Sau đó, nhà cô lại tốn thêm một trăm năm mươi ngàn để mua một căn biệt thự vườn ven sông. Mẹ cô sau khi sẩy thai quả nhiên lại sinh thêm hai cậu em trai, thế nên tiền tã sữa cũng là vấn đề đáng lo ngại.

Sáu trăm ngàn mà cô kiếm được năm xưa cũng sắp hết.

Giờ Dương Tử Mi phải nghĩ cách để kiếm tiền. Mua đồ cổ giá hời là cách kiếm tiền nhanh nhất, hơn nữa cô có thể nhìn thấy vật khí của đồ cổ, chỉ cần nhìn là biết thật hay giả ngay.

Dương Tử Mi liên tục tìm kiếm hơn mười mấy sạp hàng nhưng vẫn không tìm thấy vật nào phát sáng cả. Tất cả những món đồ đang được bày bán kia đều là đồ giả, thế nên cô cũng cảm thấy không có gì thú vị nữa.

Đang lúc cụt hứng, đột nhiên cô nhìn thấy một ánh sáng trắng lóa lóe lên, dường như có vật gì đó làm lóa mắt cô.

Dương Tử Mi bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng đó. Cô phát hiện ánh sáng trắng đó phát ra từ một sạp hành dơ bẩn của một ông lão đang bày trên đường. Sạp hàng của ông lão kia chỉ có lèo tèo vài đồng tiền cổ còn dính đầy bùn đất. Mấy đồng tiền đó dù là người không am hiểu gì về đồ cổ thì chỉ cần nhìn vào là cũng biết được đều là đồ giả cả, hơn nữa thủ công, hoa văn của chúng cũng rất thô.

Continue Reading

You'll Also Like

39.2K 7.5K 73
1. Người chơi trốn đông tránh tây vô cùng chật vật trong trò chơi vô hạn, mỗi ngày đều hy vọng tìm được phòng an toàn trong phó bản. Tại đây, chỉ cầ...
698K 31.2K 153
Tác giả: Mặc Hương Đồng Khứu/Xú (墨香铜臭) Thể loại: Linh dị thần quái, có yếu tố tiên hiệp tu chân, C thiên R địa Quỷ vương công × Tiên phong đạo cốt lư...
4.4K 810 47
"let me call you youth." ma những kẻ bắt ma thần và quỷ
11K 815 7
dấn thân vào ngọn lửa dục vọng. Warning: chịt chịt, và chịt.