[ Đam - Cao H - Edited ] Táo...

נכתב על ידי EcirsiziR

157K 6.2K 783

Thể loại: Hiện đại, 3P, cao H, hàng xóm ca ca phúc hắc giả vờ cool công × lưu manh phú nhị đại bạo lực với ng... עוד

Giới thiệu
Chương 1 : Đến cùng là tức chết ai vậy?
Chương 2 : Tưởng Minh Hàng, quá trẻ tuổi
Chương 3 : Xin đừng dụ dỗ thầy giáo
Chương 4 : Bị phát hiện
Chương 5 : Bổ sung
Chương 6 : Nhóm ba người
Chương 7 : Ba
Chương 8 : Ngọt
Chương 9 : Những chuyện nhỏ nhặt
Chương 11 : Nhắc nhở
Chương 12 : Người yêu của nhau
Chương 13 : Hoàn chính văn
Phiên ngoại : Yêu

Chương 10 : Bổ sung

6.3K 297 3
נכתב על ידי EcirsiziR

     

Một tuần mới lại bắt đầu, Sở Khâm thật sự được Cố Nham đưa vào một trường cấp 3 tại thành phố C, nửa tháng trước khi nhập học mới bắt đầu ôn tập lại từ đầu.

Việc nhập học từ trước tới giờ vốn là chuyện rườm rà khiến người ta đau đầu, Cố Nham vậy mà lại xử lý rất nhanh, cũng không thấy có vẻ gì là phiền phức. Sở Khâm biết Cố Nham có rất nhiều bạn bè lợi hại có thể giúp y một tay, cũng biết được gia cảnh Cố Nham không tồi, mấy chỗ đất tốt y đều có bất động sản, chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi cũng đủ để sống nhàn nhã đến hết đời.

Chỉ là cậu vẫn luôn không biết nghề nghiệp của cha mẹ Cố Nham là gì, mới có thể dễ dàng để lại cho con trai gia nghiệp to lớn đến thế. Nhưng những việc này Cố Nham không chủ động nhắc đến với cậu, hơn nữa còn có vẻ như không muốn nói ra, nên Sở Khâm cũng không hỏi, rất ngoan ngoãn nghe lời ngày ngày đi học, buổi trưa ở trường học ăn cơm, buổi tối lại về nhà.

Quay trở lại với cuộc sống học tập và nghỉ ngơi như một học sinh bình thường, Sở Khâm cũng bắt đầu trở nên bận rộn, còn chưa kịp quen hết bạn mới, đã phải đối mặt với kỳ thi cuối kỳ.

So với lúc trước cậu càng cố gắng ra sức học tập, hơn phân nửa thời gian cuối tuần đều dành để ôn bài, lúc nào cũng gắng sức học tập, hơn một nửa thời gian cuối tuần cậu cũng dành để học bù, có hôm lúc ăn sáng vì quá buồn ngủ mà gục đầu đập luôn xuống bàn ăn, đau đến mức ngơ ngác hồi lâu, rồi mới phản ứng lại được, cố nén nước mắt đi tìm Cố Nham đòi ôm.

Từ sáng tới tối bọn họ đều nằm cùng nhau, mà trong tay Sở Khâm luôn luôn cầm sách đọc, hoặc là lẩm nhẩm học bài. Cố Nham có muốn làm tình cũng thấy vậy mà tự có cảm giác tội lỗi, cùng lắm cũng chỉ nhẹ nhàng hôn một chút, rồi nằm xuống giường ngủ.

Cố Nham có hơi sợ Sở Khâm học nhiều quá mà tẩu hỏa nhập ma, nên bèn cưỡng chế sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho cậu, đến giờ nhất định phải uống nước, lại ra sân đi dạo một vòng, cho mắt nghỉ ngơi một chút.

Có vài lần Cố Nham tỉnh lại trong đêm, vẫn nghe thấy người bên gối gọi tên Tưởng Minh Hàng trong mơ, thế nhưng ban ngày Sở Khâm lại lặng thinh không hề nhắc tới cái tên này. Bọn họ đến thành phố C cũng đã lâu, gần như là đang trốn chạy, lần nào cũng cố tránh nhắc đến cái nơi kia, còn có người nào đó bị bỏ lại ở nơi ấy.

Cố Nham biết Sở Khâm nhớ Tưởng Minh Hàng. Đây là một dấu hiệu không quá tốt, nhưng cũng là một chuyện không thể tránh khỏi: Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ trở lại thành phố C. Còn về sau này sẽ như thế nào, bây giờ còn chưa thể đoán trước được...

--------------------------------------------

Đêm trước kỳ thi học kỳ, Sở Khâm vẫn không hề nao núng mà mà trốn trong thư phòng học bài làm bài, đến cơm tối cũng chỉ ăn một chút nhỏ. Cố Nham ở bên ngoài gõ cửa kêu tên rất nhiều lần, Sở Khâm mới tội nghiệp mà ra mở cửa, cúi đầu lau nước mắt, rất thất vọng nói: "Làm sao bây giờ? Em sợ em thi không được."

"Ừm." Cố Nham không nói gì, vẻ mặt như tin tưởng chắc chắn Sở Khâm sẽ thi tốt, khẽ vuốt mặt cậu: "Thi không được cũng không sao, anh biết em đã cố gắng hết sức, không có ai trách em đâu."

"Vậy, vậy nghỉ hè em nhất định sẽ cố gắng học tập thật tốt. Học kỳ sau chắc chắn sẽ thi tốt!" Sở Khâm nắm chặt tay y: "Anh tin em chứ?"

"Đương nhiên là tin em rồi." Cố Nham dịu dàng trả lời, nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu: "Ây da, hiếm khi em ngủ sớm như vậy, không thì cùng chồng mình làm một chút chuyện khác đi hả."

Sở Khâm vốn cũng không nghĩ tới mấy thứ này, nhưng nghe Cố Nham nói xong, cậu lại cảm thấy người mình hơi nóng lên, bèn ôm lấy vai y, nhỏ giọng nói: "Ừm... Ngày mai em còn phải thi, anh nhẹ một chút được không anh."

Cố Nham hơi sửng sốt, cười xấu xa hỏi: "Ý của anh là anh muốn em chơi game với anh, thằng nhóc hư hỏng này, em nghĩ gì thế hả?"

"Anh sao lại..." Sở Khâm chớp mắt mấy cái, hai má nóng đến đỏ lên: "Anh cố tình bắt nạt em, khốn nạn, em mới không thèm chơi game!"

Cậu thở phì phò cắn mạnh lên môi Cố Nham, có hơi trắc trở mà dụ dỗ y hôn môi mình. Hai người ôm nhau tiến vào phòng ngủ, Cố Nham ngã ngồi ở trên giường, Sở Khâm cưỡi lên người y, ấn vai y nhìn từ trên cao xuống, vẫn đắm chìm trong nụ hôn ban nãy mà chưa kịp hít thở, nói từng chữ có chút khó khăn đứt quãng: "Anh... rốt cuộc là anh, có muốn làm hay không hả?!"

"Muốn, sao lại không chứ." Cố Nham vòng tay ôm lấy Sở Khâm, vươn mình đè người xuống dưới thân, cắn chặt lên tai phải nóng bừng của cậu: "Ôi chao, mấy ngày nay em làm chồng thèm muốn chết rồi có biết không hả? Đều cmn ngủ trên cùng một cái giường, thế nhưng cả ngày lẫn đêm anh đều phải nhìn em mà tự an ủi, em nói xem có phải em rất là xấu tính không."

Gel bôi trơn dinh dính quệt loạn khắp hai mông, Sở Khâm hừ nhẹ quỳ sấp người dưới thân Cố Nham, hạ eo nâng mông lên thật cao. Côn thịt lớn thô nóng thuận theo khe mông đâm tới, quy đầu mở ra vách tường chặt chẽ, mạnh mẽ nghiền lên điểm mẫn cảm, hai chân cậu bủn rủn đến thiếu chút nữa quỳ không nổi, ứa nước mắt mà không ngừng run rẩy.

Đã lâu rồi chưa làm, đến tận lúc này cậu mới nhận ra được mình nhớ nhung việc này cỡ nào. Tay cậu chậm rãi sờ lên bàn tay Cố Nham đang đặt bên người, vô lực luồn vào khe hở giữa các ngón tay. Sở Khâm nghiêng mặt nhẹ nhàng rên rỉ, nước mắt rơi xuống ga giường, làm ướt cả một mảng nhỏ.

"Không muốn... Quá sâu, Cố Nham, Cố Nham anh đâm hỏng em mất..." Cậu dần dần mất tự chủ, tự bản thân lắc mông hướng về phía Cố Nham, miệng còn quật cường kêu gào lung tung: "Đừng làm nữa, em sắp bị anh chịch chết rồi chồng ơi... Làm sao bây giờ, chồng ơi, a... Bên trong cũng bị đâm nát mất...a... Tha cho em.. "

"Tha cho cho em?" Cố Nham xoay mặt cậu qua sát mặt y, cúi đầu dịu dàng hôn lên khóe mắt ướt nhẹp, cố ý hỏi: "Vậy bây giờ chồng rút ra, chúng ta không làm nữa nhé?"

Sở Khâm cắn môi mạnh mẽ lắc đầu: "Còn muốn nữa, chồng ơi... Anh, a... Anh thừa biết là em còn muốn mà..."

"Là do Khâm Khâm nói linh tinh, mới làm cho anh khó hiểu đó." Hai ngón tay y thọc vào miệng Sở Khâm, kẹp lấy đầu lưỡi non mềm tùy ý đảo loạn. Sở Khâm nhắm mắt há mồm, nỗ lực thuận theo liếm láp hai ngón tay, vô thức liếm mút như đang khẩu giao. Nhưng mà ngón vẫn còn quá nhỏ, không hề đem lại khoái cảm như được dương vật lấp kín khoang miệng đến nghẹt thở một chút nào.

"Chồng à, muốn ăn tinh dịch..." Sở Khâm thèm ăn vô cùng cực, khổ sở mà liếm môi một cái, quay đầu dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cố Nham, nhẹ nhàng dịu dàng mà làm nũng.

Cố Nham nhỏ giọng nói: "Nhưng tinh dịch của chồng muốn đút hết cho miệng nhỏ phía dưới mất rồi, phải làm sao bây giờ?"

Sở Khâm nằm ngốc ở trên giường méo miệng suy nghĩ một hồi, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Nếu như có thêm một người ở đây thì tốt rồi."

"A..." Sở Khâm vô cùng tự nhiên mà nhớ đến Tưởng Minh Hàng, hơi run rẩy một chút, vùi mặt vào trong gối, không dám lên tiếng nữa.

"Nếu anh trai của em cũng có ở đây, thì đã có thể lấy tinh dịch đút Khâm Khâm ăn no, có đúng không hả?" Cố Nham trực tiếp đâm thủng suy nghĩ trong lòng của cậu: "Khâm Khâm nhớ cậu ta, có đúng không?"

Sở Khâm hốt hoảng lắc đầu, lại nghe thấy Cố Nham nói: "Không phải em nhớ số điện thoại của nó sao? Gọi cho nó ngay bây giờ đi."

"Không muốn, không muốn." Sở Khâm hoảng hốt muốn chết: "Chồng ơi, em không nhớ chút nào..."

"Em không nhớ nó hả?" Cố Nham ngắt lời cậu: "Thế nhưng Tưởng Minh Hàng, chắc chắn rất nhớ em."

Lời của hắn làm Sở Khâm vô thức mặt đỏ tim đập, do dự mấy phút, rốt cục cũng run rẩy rẩy nhận lấy chiếc điện thoại Cố Nham đưa đến, chậm rãi bấm vào dãy số quen thuộc của Tưởng Minh Hàng.

Cũng sắp thi rồi, Tưởng Minh Hàng nhất định sẽ đi ngủ sớm. Hoặc là, điện thoại di động của hắn có thể bị tịch thu đúng không? Hay là không cẩn thận ném hư mất rồi?

Có lẽ Tưởng Minh Hàng sẽ không bắt máy đâu, đây là số lạ mà...

Sở Khâm thấp thỏm bất an nghĩ, thế nhưng bên kia rất nhanh đã bắt máy. Cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, đối với người ngoài thì vẫn có chút lạnh nhạt: "Alô?"

Cậu run lẩy bẩy, che miệng một hồi cũng không dám nói lời nào. Im lặng lâu như vậy, cũng đủ để làm Tưởng Minh Hàng mất kiên nhẫn cúp điện thoại, thế nhưng hắn vậy mà lại không cúp.

Sở Khâm hít thở thật nhẹ, nắm chặt điện thoại di động, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình. Cậu nghĩ mình nên cúp máy trước thôi, thế nhưng lại vô cùng không nỡ.

"A lô, Sở Khâm à?" âm thanh căng thẳng của Tưởng Minh Hàng vang lên, đặc biệt rõ ràng trong bầu không khí trầm lặng ủa ba người. Hơi thở của Sở Khâm không tự chủ được trở nên gấp gáp, trong cổ họng bắt đầu phát ra âm thanh nghẹn ngào. Tưởng Minh Hàng càng thêm chắc chắn, bèn sốt ruột hỏi mấy lần liền: "Sở Khâm, có phải là em không? Tại sao không nói lời nào?"

Mũi Sở Khâm bắt đầu cảm thấy hơi xót, cậu buông di động, hai tay che miệng, nước mắt lạnh lẽo dọc theo mu bàn tay không ngừng trượt xuống. Tưởng Minh Hàng chờ mãi không thấy câu trả lời, đột ngột im lặng không nói.

Không biết qua bao lâu, Sở Khâm lại nghe được âm thanh khàn khàn khiến lòng người tan nát của hắn: "Sở Khâm, em thật sự không cần anh nữa, có phải không?"

"Khâm Khâm, nói đi." Cố Nham cầm điện thoại lên: "Nó rất nhớ em."

Vành mắt Sở Khâm đỏ bừng, bất lực mà liếc nhìn y, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng nói: "Tưởng, Tưởng Minh Hàng..."

Cố Nham ôn nhu chà đi nước mắt trên mặt cậu: "Khóc cái gì? Không phải bây giờ em được nói chuyện với nó rồi không phải sao. Khâm Khâm, mau nói em muốn ăn tinh dịch của nó đi."

Không đợi Sở Khâm từ chối, y đã ác liệt mà nói: "Nếu không thì để chồng chịch em tới cao trào nhé. Em nghĩ nó sẽ cam lòng cúp máy sao?

"... Anh, thật xấu xa." Sở Khâm khóc thút thít nghẹn ngào nói, một xíu uy hiếp cũng không hề có. Cậu còn bị Cố Nham nhốt vào trong ngực, muốn chạy trốn cũng không được, không thể làm gì khác ngoài việc nén khóc nhỏ giọng nói mấy câu hư hỏng với Tưởng Minh Hàng: "Minh Hàng, anh trai ơi, em muốn, muốn ăn tinh dịch của anh."

Hơi thở của Tưởng Minh Hàng trở nên run rẩy, hắn không nói gì, thế nhưng Cố Nham đã có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của hắn, vì vậy y vui vẻ mà cười nhẹ hai tiếng. Mặt xấu xa của y lộ rõ nhất là lúc ở trên giường, Sở Khâm khóc càng thê thảm, ham muốn của y càng mãnh liệt, thậm chí không ngại sử dụng một vài thủ đoạn thấp kém vô liêm sỉ.

"Nói em nhớ nó đi, Khâm Khâm."

"..." Sở Khâm cắn chặt răng không lên tiếng nữa, Cố Nham bèn ôm cậu đè lên đầu giường, ngữ khí đầy tối tăm: "Nói đi, không phải em nhớ nó lắm sao, hả?"

Con mắt của y ẩn trong bóng tối, ánh mắt lãnh lẽo, ngón tay đè lên môi Sở Khâm hòng cạy mở hàm răng đang cắn chặt, y cố chấp, thậm chí có chút khủng bố mà chất vấn: "Nói cho Tưởng Minh Hàng em rất nhớ nó, khó lắm sao?"

"Tại, tại sao anh lại muốn như vậy?" Sở Khâm nắm chặt lấy cổ tay y: "Cố Nham, anh tức giận rồi."

Một giọt mắt nước mắt rơi xuống, nện lên mu bàn tay Cố Nham. Y như bị bỏng, dường như buông Sở Khâm ra ngay lập tức, vội vàng ngồi dậy trốn đi ra ngoài: "Anh không có... Xin lỗi em."

Sở Khâm vô lực mà ngã ở trên giường, nghe thấy Tưởng Minh Hàng trầm giọng hỏi: "Chơi đủ rồi đấy à?"

Ngữ khí của hắn đầy vẻ mệt mỏi: "Hai người, thật sự rất nhàm chán."

Sở Khâm không có dũng khí tiếp tục nói chuyện với hắn, chỉ biết cắn chặt ngón tay khóc thút thít, mãi đến khi Tưởng Minh Hàng im lặng cúp máy.

Cậu chậm rãi xuống giường, lặng lẽ đi ra phòng khách, nhìn thấy Cố Nham đứng bên cửa sổ hút thuốc, đầu cúi thật thấp, như một con thú bị giam cầm đang tự trách bản thân.

Cố Nham rốt cuộc là người như thế nào? Lúc dịu dàng thì lại tốt đến mức khiến Sở Khâm tưởng mình đang nằm mơ, nhưng một khi đã thể hiện ra ác ý, thì lại xấu xa đến khó mà tin nổi.

"Cố Nham." Sở Khâm có chút sợ hãi mà tới gần: "Đừng hút thuốc nữa, mình đi ngủ được không anh?"

"Em ngủ trước đi. Anh, anh hóng gió cho tỉnh táo một chút."

"Vậy em ở với anh."

Cố Nham cúi đầu, nhìn thấy Sở Khâm đi chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, không thể làm gì khác, chỉ đành dập tắt thuốc lá ôm lấy người cậu: "Xin lỗi em..."

"Trong lòng anh khó chịu lắm sao?" Sở Khâm nâng mặt y: "Có muốn đi gặp bác sĩ không? Chúng ta cùng đi nhé."

"Không cần." Cố Nham lắc đầu, ôm Sở Khâm ngồi trên ghế sofa, mệt mỏi mà úp mặt vào ngực cậu: "Khâm Khâm, anh không bị bệnh. Anh chỉ là, có hơi phiền lòng."

"Vậy để em ôm anh một cái nhé." Sở Khâm dịu ngoan mà ôm vai Cố Nham, như đang động viên một chú mèo lớn đang buồn bực, nhẹ nhàng mà vuốt lưng y.

"Chồng ơi, em ngồi với anh một lúc nữa có được không?"

"... Được."

---------------------------------------------

Mấy ngày sau khi kỳ thi cuối kỳ chấm dứt, Cố Nham nhận được lời mời của Hoắc Thù, hẹn y với Sở Khâm cùng đi nghỉ hè ở một nông trang ở vùng ngoại thành.

Khoảng thời gian này hai người bọn họ gần như là không phân biệt ngày hay đêm mà cứ trốn trong nhà liên tục làm tình, Sở Khâm hoàn toàn bị Cố Nham chiều hư, yếu ớt gần chết, ăn cơm cũng không an phận mà còn muốn ôm muốn đút, bình thường còn chưa ăn được bao nhiêu đã muốn tiếp tục dâm loạn giao cấu.

Cậu ở nhà đã quen không mặc quần áo, hoặc là chỉ khoác một cái áo sơ mi. Tại bồn rửa mặt ở phòng vệ sinh, lúc xem ti vi ở phòng khách, thậm chí là lúc đang làm bài tập trong thư phòng, lúc nào cũng có thể bị Cố Nham ôm lấy vén vạt áo lên mà cắm vào.

Hai người bọn họ, cứ như thú hoang trong thời kỳ non trẻ dư thừa sức lực, cuộn tròn trong ổ nhỏ của hai người, không để ý đến bất kỳ điều gì khác, không có điểm dừng mà triền miên cọ xát, hưởng thụ hoan ái.

Lúc Hoắc Thù gọi điện tới, Sở Khâm đang ngồi trên đùi Cố Nham xem phim hoạt hình. Cậu vẫn rất thích ôm nửa quả dưa hấu chậm rãi múc ăn, bản thân ăn một muỗng, rồi dùng miệng đút cho Cố Nham.

"Ầy, chờ một chút." Cố Nham bận nhai dưa hấu không nói được, hơi hơi tránh ra một chút, Sở Khâm lầm bầm mà cọ đến hôn y: "Không ăn thì trả lại cho em."

Cố Nham nuốt xuống thịt quả, nắm mặt Sở Khâm hôn lên môi cậu một chút, bàn tay thò vào trong vạt áo, trượt vào khe mông, xoa nắn miệng huyệt ẩm ướt mềm mại. Sở Khâm hiện tại đang vô cùng mẫn cảm, mới bị y sờ có tí mà đã không nhịn được thở dốc, đặt quả dưa hấu lên bàn trà, nhỏ giọng run rẩy, nhấc chân đạp lên hạ bộ Cố Nham: "Cắm vào đi, chồng ơi...Muốn."

"Cố Nham, con mẹ nó mày làm cái gì vậy? Nãy giờ không nói lời nào." Hoắc Thù không nhịn được bắt đầu la hét: "Mẹ nó đừng để ông mày làm ra cái chuyện bẩn thỉu gì nhé!"

Bên cạnh có một âm thanh dịu dàng nhỏ nhẹ nói gì đó, Hoắc Thù lập tức bình tĩnh lại: "Sáng sớm ngày mai chín giờ, tao bảo lão Lý qua đón hai người. Có tới hay không thì tùy."

"Biết rồi." Cố Nham mới vừa vội vàng đáp một câu, điện thoại đã bị Sở Khâm ném qua một bên. Cậu sốt ruột mà thay Cố Nham mở thắt lưng, kéo dây kéo, nâng lên dương vật thô to cứng rắn, cúi đầu liếm ướt côn thịt, mở chân muốn y tiến vào: "Chồng chịch em đi, nhanh lên..."

Cố Nham cúi người hôn lên gò má ẩm ướt của cậu, chậm rãi đâm cả cây dương vật vào trong miệng huyệt mềm mại. Sở Khâm rên rỉ đứt quãng, hai chân câu lấy hông Cố Nham, nương theo tốc độ ra vào mà không ngừng lay động thân thể.

Cậu đã có thể hoàn toàn thích ứng với cảm giác trướng bụng khi mới vừa bị côn thịt lấp kín, trong miệng rên rỉ lung tung, hai cái tay bấu víu lên vai Cố Nham, đôi mắt buồn ngủ lim dim nửa khép, được quy đầu đâm đến nơi cực kỳ sung sướng, liền ngửa mặt mà lung ta lung tung nói ra mấy câu khiến người ta đỏ mặt.

Trong cơn tình ái không ngừng khiến người ta sa vào hết lần này đến lần khác, Sở Khâm đang từ từ thoát ly khỏi cái bóng khờ khạo của mình. Trên gương mặt trẻ trung ẩn giấu một vẻ quyến rũ nào đó do nuông chiều mà tạo thành, dùng một phương thức khác mà tạo ra nụ hoa non nớt, dần dần nở bung ra từng cánh hoa đầy đặn, không ngừng tỏa mùi hương ngọt ngào quyến rũ người khác.

Đi ở ngoài đường, Sở Khâm cùng bạn đồng trang lứa đều có vẻ dương quang tươi sáng. Bọn họ đều giống nhau, đều mặc đồng phục học sinh, đều tràn đầy khí tức thanh xuân thiếu niên, đều khổ sở vì những kỳ thi và thành tích học tập trong trường học.

Thế nhưng bọn họ cũng không giống nhau hoàn toàn. Trong nháy mắt, Sở Khâm sẽ nhào vào lồng ngực Cố Nham, miễn cưỡng hỏi thăm mấy câu rồi lập tức đòi về nhà, bởi vì cậu rất đói, muốn ăn thật nhiều tinh dịch mới có thể lấp đầy bụng.

Đây là một loại trưởng thành rất kỳ lạ. Sở Khâm ở những phương diện khác vẫn còn là một cậu nhóc ngây thơ hồn nhiên, chỉ mới học xong như thế nào là muốn được người khác yêu thương. Cậu cũng không còn sợ hãi nữa, mỗi một lần đều tham lam mà thản nhiên nói cho Cố Nham biết, cậu muốn thật nhiều thật nhiều tình yêu, để lấp vào chỗ trống trước đây.

Cố Nham cũng đáp ứng mỗi một yêu cầu như thế, lần nào cũng kiên định mà nói cho Sở Khâm nghe:

"Anh yêu em."

Ba chữ này, thật sự nắm giữ một loại ma lực diệu kỳ.

================Hết chương 10================

#Riz: Còn mấy chương nữa thôi, ráng hoàn thành trước khi hết hè nào ~

(Tui đã quên mất mình đang beta bộ này đấy mọi người ạ, nếu không phải hôm nay lướt trúng cfs nói về bộ này thì tui đã cho em nó vào dĩ vãng rồi đấy, có lỗi quá đi huhu, xin lỗi mọi người nhiều...Cơ mà mọi người bảo bộ này là H nhân văn làm tui thấy buồn cười quá ehehehe)

המשך קריאה

You'll Also Like

493K 13.6K 13
Tác Giả: Lục Dã Thiên Hạc (绿野千鹤) Thể Loại: Hiện đại, hào môn thế gia, giới giải trí, ông trời tác hợp, ấm áp, hài hước, 1x1, HE CP: Chung Nghi Bân x...
279K 18.1K 43
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, Tình cảm, H văn, Ngọt Độ dài: 43 chương Giới thiệu: Quý ngài Uông làm thế thân, lại còn làm rõ vui nữa chứ. ...
135K 10.1K 27
NÓI GÌ CŨNG SẼ KHÔNG NÓI CHO KẺ ĐỊCH BIẾT BÉ CON LÀ CON CỦA HẮN Tác Giả: Tân Miêu Editor: Hoả Diễm Phụng Tình trang QT: Hoàn 26 chương Tình trạng edi...
35K 3.7K 35
" anh ghét nhất mỗi lần đi phỏng vấn, họ lại hỏi câu hỏi đó mà xem. họ hỏi anh về hình mẫu lí tưởng nhưng không thể trả lời đó là em " idea dựa trê...